Trong lòng Tống Chí Mai cũng đang đấu tranh, thường ngày bà ta luôn là một người quyết đoán nhưng lúc này lại rất do dự.
Bà ta không biết liệu Tề Đẳng Nhàn có thể đóng góp to lớn cho cuộc chiến tranh đoạt vị trí giám đốc của bà ta hay không, nhưng bà ta biết rằng nếu như hợp tác với Liễu Tông Nham Toái thì đó chắc chắn sẽ là một cơ hội rất lớn!
Vi Họa Mi nổi giận, nói chuyện cũng không còn khách sáo nữa, bà ta lớn tiếng nói: “Cậu là cái thá gì chứ? Dám ép dì Tống của cậu đưa ra quyết định như vậy hả? Có phải cậu coi trọng mình quá rồi hay không? Chị Tống, em thấy cái tên này không thích hợp để làm con rể của chị đâu, chị bảo Vân Uyển chia tay với cậu ta sớm đi, nếu không thì sớm muộn gì cậu ta cũng làm hại đến hai người!”
Lý Vân Uyển vẫn luôn im lặng bỗng nói với giọng không vui: “Dì chưa có tư cách để chõ miệng vào chuyện của cháu đâu! Dì cảm thấy địa vị của mình cao hơn cháu hay là dì cảm thấy mình có thể kiếm được nhiều tiền hơn cháu nên dì mới có tự tin để nói ra những lời như thế hả?”
Bây giờ Lý Vân Uyển đã không còn là thiên kim tiểu thư của tập đoàn Mộc Tử nhỏ bé lúc trước nữa rồi, tên tuổi của cô ấy nhiều không kể siết, cái gì mà tổng giám đốc của Tianlai Capital, phó tổng giám đốc tập đoàn Hướng thị, tổng giám đốc của Dược phẩm Thiên Lai...
Với những lý lịch như vậy, tất nhiên là cô ấy sẽ nói chuyện rất cứng rắn.
Vi Họa Mi cũng không ngờ Lý Vân Uyển lại không khách sáo đến như thế, bà ấy giận đến đỏ bừng cả mặt.
Liễu Tông Nham Toái cuối cùng cũng mở mắt và nói với Tống Chí Mai: “Tôi vẫn muốn nghe thử suy nghĩ của bà Tống xem cô quyết định như thế nào.”
Tống Chí Mai cũng biết rằng lúc này mình không thể im lặng được nữa.
Bà ta quay đầu nói với Tề Đẳng Nhàn: “Tiểu Tề, không phải ta không tin vào năng lực của cháu mà là sự giúp đỡ mà ông Liễu Tông có thể cho ta chắc chắn sẽ lớn hơn cháu. Vậy cho nên cháu đừng nhúng tay vào chuyện này nữa.”
Vi Họa Mi nghe thấy lời này của Tống Chí Mai thì không khỏi thở phào một hơi.
Lý Vân Uyển sững sờ.
Thượng Tuyền Tinh Vũ bỗng nở nụ cười và nói: “Quyết định của bà Tống chắc chắn là quyết định sáng suốt nhất.”
Tề Đẳng Nhàn lắc đầu và nói: “Dì Tống, dì chắc chưa? Một khi dì bước vào con đường này thì sẽ không còn đường để quay lại nữa đâu. Với tư cách là bạn trai của Vân Uyển, cháu không thể không nhắc nhở dì thêm một lần nữa. Vả lại, sự kiên nhẫn của cháu thực ra cũng khá là có hạn!”
Lý Vân Uyển cũng vội vàng khuyên bảo: “Mẹ, mẹ thực sự nên suy nghĩ cho kĩ đi rồi hẵng quyết định!”
Vi Họa Mi nói: “Ban nãy bà ấy đã nói rất rõ ràng rồi, hai đứa còn ở đây lảm nhảm cái gì nữa chứ? Nói như rồng leo, làm như mèo mửa, căn bản nhìn không rõ tình hình, mau đi đi, hôm khác lại đến, hôm nay hai đứa không nên đến đây.”
Tống Chí Mai lại một lần nữa bị lời nói của Tề Đẳng Nhàn và Lý Vân Uyển làm cho dao động!
“Mẹ, mẹ không thể tin tưởng con được sao?” Lý Vân Uyển đột nhiên lớn tiếng quát lên: “Mẹ muốn lên làm giám đốc, con hiểu, nhưng dù thế nào thì mẹ cũng đâu thể hợp tác đám người Kiệt Bành lòng lang dạ sói này được! Mẹ muốn bị bọn họ cắn ngược lại hay sao?”
Tống Chí Mai bất lực thở dài một hơi và nói: “Cũng được... Ông Liễu Tông, xin mọi người hãy cho tôi thêm một chút thời gian để suy nghĩ, dù sao thì chuyện này cũng không phải là chuyện nhỏ.”
Thượng Tuyền Tinh Vũ dường như hận không thể giết chết Lý Vân Uyển, nếu như không phải cô ấy nhảy ra nói liên tục vài câu thì Tống Chí Mai sao có thể thay đổi ý định được?
“Muốn mở võ đường thì cứ làm theo quy định đi, khiêu chiến với từng võ đường một ấy, đánh cho đến khi mọi người đều công nhận các người có phải là được rồi không? Đi đường tắt làm gì chứ?”
Tề Đẳng Nhàn liếc nhìn Liễu Tông Nham Toái một cái và nhàn nhạt nói: “Với sức mạnh của ông Liễu Tông đây, e rằng đó cũng đâu phải là một chuyện khó khăn nhỉ?”
Liễu Tông Nham Toái nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn và chậm rãi nói: “Cũng được, quay về tôi sẽ đến võ đường Thiên Đạo của Văn gia, hi vọng sẽ có người có thể đứng ra đấu với tôi một trận.”
Tề Đẳng Nhàn cười cười với vẻ không quan tâm lắm, ông đây bây giờ đánh không lại Triệu Hồng Tụ, chẳng lẽ lại cũng đánh không lại ông sao?
“Đi!”
Liễu Tông Nham Toái lạnh lùng đứng dậy và trực tiếp rời đi.
Thượng Tuyền Tinh Vũ lắc đầu với Tống Chí Mai: “Bà đã bỏ lỡ cơ hội tốt nhất rồi đấy, tôi mong rằng bà sẽ thay đổi suy nghĩ.”
Vi Họa Mi ở bên cạnh sốt ruột nói: “Đừng mà... ngồi xuống nói chuyện nữa đi...”
Hai người vẫn dứt khoát rời khỏi đó.
Vi Họa Mi quay đầu nhìn hai người Lý Vân Uyển và Tề Đẳng Nhàn với ánh mắt giận dữ và lạnh lùng nói: “Ta mong rằng hai đứa có thể cho ta một lời giải thích hợp lí, nếu không thì đừng trách ta không khách sáo!”