Trên thực tế thì danh tiếng của Giang Khuynh Nguyệt ở Thượng Hải cũng không hề yếu kém, dù sao cô ta cũng là con gái của Giang Sơn Hải, hơn nữa còn mang danh hiệu là mỹ nữ số một Thượng Hải cơ mà.
Thế nhưng quan hệ của cô ta và Giang Sơn Hải đã trở nên tồi tệ hơn rất nhiều, mọi người đều biết rằng nếu như cô ta xảy ra chuyện gì thì cũng chưa chắc Giang Sơn Hải sẽ quan tâm.
Đây cũng chính là lí do vì sao sau khi Chu Tử Lâm trở thành một kẻ vô ơn thì vẫn dám làm trò nhảy nhót ở trước mặt cô ta!
Tề Đẳng Nhàn lại dứt khoát kéo Giang Khuynh Nguyệt ra, giơ tay lên và tát thẳng vào gương mặt thối tha khiến cho hắn chán ghét của Chu Tử Lâm!
Advertisement
“Chát!”
Chu Tử Lâm cũng không ngờ Tề Đẳng Nhàn lại dám ra tay với mình.
Sau khi nghe thấy những lời nói kia của Giang Khuynh Nguyệt, cô ta còn đang tỏ ra vô cùng đắc ý.
Kết quả vừa mới đắc ý chưa được một giây thì đã bị một cái tát của Tề Đẳng Nhàn kéo về thế giới hiện tại.
Giang Khuynh Nguyệt không khỏi sững sờ, con mẹ nó, hắn không nghe hiểu tiếng người à? Đã bảo với hắn rồi, Chu Tử Lâm có quan hệ với Trịnh Hữu Bân, không thể chọc vào được, thế mà hắn vẫn tát vào mặt cô ta?
“Ngay cả bố cô mà tôi còn dám tát, một con điếm thì có tính là gì chứ?” Tề Đẳng Nhàn quay đầu lại, nở nụ cười và nhìn Giang Khuynh Nguyệt một cái.
Giang Khuynh Nguyệt sửng sốt một lúc, sau đó trợn mắt lườm hắn một cái, đây đúng là sự thật, cái tên này thực sự đã dám tát vào mặt Giang Sơn Hải ở ngay trong dinh thự của Giang gia.
Chu Tử Lâm vừa kinh ngạc vừa tức giận, đang định lên tiếng thì Tề Đẳng Nhàn đã vội vàng xua tay và nói: “Đừng nói nữa, mau gọi điện thoại kêu người đến đây đi, tôi biết cô muốn nói mấy lời nhảm nhí như kiểu bắt tôi quỳ xuống xin lỗi rồi tự chặt đứt hai tay rồi.”
Lời đã đến bên miệng của Chu Tử Lâm ngay lập tức bị nghẹn trở lại, cô ta tức đến mức cả người run lên và liên tục nói: “Được được được, nếu như anh đã đoán trước được thì bây giờ mua quan tài luôn đi, tôi sẽ ngay lập tức cho người đến tiễn anh lên đường!”
Các người mẫu trong studio không khỏi hoang mang lo sợ, nếu như Chu Tử Lâm mời đại thiếu của Trịnh gia tới liệu có ảnh hưởng đến những người vô tội như họ không?
Hơn nữa, bọn họ cũng có chút lo lắng Tề Đẳng Nhàn sẽ bị tiêu diệu....
Giang Khuynh Nguyệt bất lực thở dài, sự việc đã phát triển đến mức này rồi, không thể cứu vãn gì được nữa.
"Trịnh gia là một trong tam đại gia tộc ở Thượng Hải, tốt nhất anh nên tạm lánh một thời gian, tìm một nhân vật lớn nào đó thay anh nói chuyện... Nếu không, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng." Gianh Khuynh Nguyệt thấp giọng nhắc nhở.
"Tam đại gia tộc gì chứ, chẳng có chút khí phách nào, cũng chỉ là phế vật mà thôi." Tề Đẳng Nhàn lắc đầu.
Triệu Man Nhi đã thao túng Trịnh gia nhiều năm như vậy, hai ba con Trịnh Sam Minh và Trịnh Hữu Bân lại không dám chống lại, thậm chí hắn còn chỉ động tìm đến cửa ngỏ ý muốn giúp đỡ nhưng Trịnh Sam Mình từ chối.
Đường đường là một trong tam đại gia tộc lớn mạnh lại sợ một người phụ nữ, điều này khiến hắn có chút coi thường.
Chu Tử Lâm che gương mặt thanh tú của mình lại, hung dữ nói: "Bây giờ anh cứ việc nói mấy lời cợt nhả đi, đợi lát nữa Trịnh thiếu tới đây, tôi xem anh còn có thể nói ra những lời như này được nữa không!"
Tề Đẳng Nhàn không thèm để ý, nói với Giang Khuynh Nguyệt: "Nếu cô không thích ăn đồ bố thí, vậy thì tôi giới thiệu chút tài nguyên cho cô."
"Cô cảm thấy Tài Phiệt Thượng Tinh thế nào? Mặc dù không thể khiến cô hay là người mẫu của cô đảm nhiệm người phát ngôn tuyên truyền những nhãn hiệu lớn được, nhưng mấy nhãn hiệu nhỏ hơn một chút thì có thể."
"Hơn nữa, Tài Phiệt Thượng Tinh rất giàu có, cũng rất có tiếng tăm, có thể giúp cô kiếm tiềm, đồng thời còn có được danh tiếng...."
Hiệu ứng thương hiệu là phần kỳ lạ nhất của thương nghiệp hiện đại, có người có thể thành danh chỉ sau một đêm, nhưng cũng có người sẽ vì vậy mà rơi xuống ngàn trượng, không thể trở mình.
Nhưng, với một thương hiệu quốc tế như Thượng Tinh, khả năng gặp thất bại là tương đối nhỏ,trừ khi Triều Tiên bị san bằng chỉ sau một đêm.
"Anh vẫn còn liên lạc với Tài Phiệt Thượng Tinh sao?" Giang Khuynh Nguyệt mở to hai mắt, kinh ngạc hỏi.
Cô ta không khỏi quan sát kĩ Tề Đẳng Nhàn, người này rốt cuộc là từ đâu tới, dường như không thèm để những người số má ở Thượng Hải vào mắt?
Ba cô ta đường đường là phó đà chủ của Long Môn, hắn nói loại bỏ là loại bỏ, Lúc này Trịnh gia, một trong tam đại gia tộc ở Thượng Hải hoàn toàn không lọt vào mắt hắt.
Tề Đẳng Nhàn nói: "Phu nhân Tôn Dĩnh Thục của Tài Phiệt Thượng Tinh là bạn của tôi, giúp cô thu xếp vài hợp đồng nhỏ không có vấn đề gì."
Chu Tử Lâm không nhịn được, cười khẩy nói: "Thật sự có thể bốc phét như vậy được sao, sao anh không nói tổng thống nước Mỹ là em trai anh đi?"
Khi đang nói chuyện, Chu Tử Lâm nhìn thấy Trịnh Hữu Bân đã tới, liền vội vàng chạy tới.
Cô ta nước mắt lã chã, khóc lóc kể lể: "Trịnh Thiếu, có người đánh em!"