Dù sao thì đối với việc tối hôm qua Tề Đẳng Nhàn không có ở bệnh viện cùng cô ta, cộng thêm việc hôm nay nhìn thấy Lý Vân Uyển lấy khăn lụa che đi vết hôn mờ mờ vì vậy mà Dương Quan Quan vẫn luôn cảm thấy canh cánh trong lòng.
Tề Đẳng Nhàn nói: "Nếu bà đã không khỏe thì còn đến đây tìm tôi có chuyện gì?"
Sắc mặt Hà phu nhân rất khó coi, nói: "Bởi vì cậu mà bây giờ tôi đang phải đối mặt với việc bị khởi tố, thậm chí còn có thể bị ngồi tù!"
Tề Đẳng Nhàn nói:" Đây là do và tự bà dính líu tới Hồng Thiên Đô, lại còn không đi báo cáo với chính quyền, chuyện này thì có liên quan gì tới tôi? Hơn nữa, chắc chắn lão Hà sẽ bị cách chức vì bị bà liên lụy!"
Sắc mặt Hà phu nhân trở nên căng thẳng nói: "Cậu giúp tôi giải quyết chuyện này, tôi sẽ đưa cho cậu một món đồ!"
"Cái gì?"
Tề Đẳng Nhàn nheo mắt hỏi.
Hà phu nhân nhàn nhạt nói: "Hồng Thiên Đô đưa cho tôi một thứ, tôi vẫn chưa mở ra xem, nhưng mà, tôi nghĩ rằng món đồ này chắc chắn sẽ vô cùng hữu dụng."
Tề Đẳng Nhàn nghe xong trầm ngâm nói: "Nếu như món đồ này có đủ giá trị, vậy thì tôi sẽ giúp bà. Bà cũng biết, Hồng Thiên Đô là do tôi đánh chết, người của cục hải quan kiểm tra hàng hóa ngẫu nhiên là do Ngọc Tiểu Long sắp xếp, cô ấy theo dõi toàn bộ các cuộc điều tra sau này. Tôi nói với cô ấy một tiếng đã có thể rửa sạch hết các tội danh của bà, khiến bà đang từ tội danh chứa chấp tội phạm bỏ trốn trở thành bị tội phạm bỏ trốn uy hiếp."
Hồng Thiên Đồ dù sao thì cũng là chết trong tay Tề Đẳng Nhàn. Hơn nữa, Ngọc Tiểu Long cũng đã hoàn thành việc kiểm tra hàng hóa ngẫu nhiên.
Công lao này đương nhiên là không thể để người khác cướp mất, người ngoài cũng không có tư cách nhúng tay vào.
"Hồng Thiên Đô đã từng đánh giá cậu là một người rất thú vị, tôi cũng tin rằng cậu sẽ không lừa tôi." Hà phu nhân nhìn Tề Đẳng Nhàn, chậm rãi nói.
"Ồ? Ông ta đánh giá tôi như vậy sao?" Tề Đẳng Nhàn bật cười, lắc lắc đầu.
Số lần gặp mặt của hắn và Hồng Thiên Đô chỉ đếm được trên đầu ngón tay, nhưng dường như lại biết nhau rất rõ.
Hà phu nhân nói: "Ông ấy cũng từng nói, nếu như ông ấy chết đi, món đồ này có thể giao cho cậu hoặc là Ngọc Tiểu Long."
Tề Đẳng Nhàn ngạc nhiên.
Khi nói chuyện, Hà phu nhân đã lấy một chiếc USB nhỏ từ trong túi ra, đặt lên bàn trà.
"Bên trong có những thứ gì tôi cũng không biết, bởi vì một người bình thường nếu biết quá nhiều bí mật sẽ chết rất thảm." Hà phu nhân nhàn nhạt nói.
Tề Đẳng Nhàn gật gật đầu, câu này rất có lý, đối với bọn họ mà nói Hà phu nhân đúng thật là một con người bình thường.
Mà trong thế giới đầy những nhân vật trí dũng kiệt xuất của Hồng Thiên Đô không dành cho người bình thường.
Chỉ cần thiếu một chút bản lĩnh, lúc nào cũng có thể bị tan xương nát thịt.
Sau khi Hà phu nhân đưa USB cho Tề Đẳng Nhàn liền đứng dậy rồi nói: "Đồ này tôi đã đưa cho cậu rồi, hy vọng cậu có thể tuân thủ lời hứa!"
Tề Đẳng Nhàn nói: "Tôi sẽ liên lạc với Ngọc Tiểu Long, bà thấy thế nào?"
Hà phu nhân gật đầu.
Tề Đẳng Nhàn đứng trước mặt bà ta gọi điện cho Ngọc Tiểu Long: "Những điều tra về Hồng Thiên Đô có liên quan tới Hà phu nhân đều bỏ hết đi, cô chỉ việc thông báo ra bên ngoài rằng, bà ta bị Hồng Thiên Đô uy hiếp nên mới phải giúp ông ta ẩn trốn."
Ngọc Tiểu Long ngạc nhiên, nói: "Có chuyện gì xảy ra sao?"
Tề Đẳng Nhàn nói: "Sau khi cô sắp xếp xong xuôi thì lập tức đến bệnh viện tìm tôi, nhớ mang theo cả laptop đi cùng."
Ngọc Tiểu Long liền biết rằng Tề Đẳng Nhàn chắc chắn đã phát hiện ra điều gì mới, ngay lập tức đi sắp xếp mọi việc.
Hà phu nhân nghe hết cuộc nói chuyện, hài lòng gật đầu, nói: "Tôi đi trước đây."
Dương Quan Quan bước xuống giường bệnh, nói với Tề Đẳng Nhàn: "Trong này có gì vậy?"
"Tôi còn chưa mở ra xem làm sao biết được bên trong có gì... Nhưng mà, chắc chắn là có liên quan tới bí mật nào đó của Hồng Thiên Đô." Tề Đẳng Nhàn cười cười, đáp.
Hợp tác làm ăn với loại người như Hồng Thiên Vũ chẳng khác nào việc bảo hổ tự lột da mình, ông ta trí dũng kiệt xuất như vậy không thể nào bị không chế được. Vả lại, võ thuật của ông ta lại kinh khủng như thế!
Ông ta ở Hoa Quốc quá nguy hiểm, cho dù làm việc cho người khác, cũng phải đối mặt với việc bị diệt khẩu, cho nên, ông ta vẫn sẽ chừa đường chút đường lui cho chính mình.
Dương Quan Quan nói: "Một đời trí dũng anh hùng cứ vậy mà bỏ mạng, thật đáng tiếc! Sau này võ thuật của tôi luyện thành tài rồi phải đi đến đâu mới tìm được đối thủ như vậy đây?"
Khóe miệng Tề Đẳng Nhàn giật giật, hỏi: "Cô không khoác lác thì sẽ chết sao?"
Dương Quan Quan nói: "Tôi khoác lác gì chứ! Anh có hiểu về võ thuật không vậy?"
"Tôi không hiểu, võ thuật của tôi đều là do cô dạy cả." Tề Đẳng Nhàn liếc mắt đáp lại cô ta.