Phản ứng đầu tiên của Giang Sơn Hải và Lâm Từ Long sau khi bọn họ trông thấy Tạ Cuồng Long xuất hiện chính là, lần này Tề Đẳng Nhàn chắc chắn phải chết rồi!
Vậy nhưng ngay khi Tạ Cuồng Long nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn thì sắc mặt của hắn ta lại cứng đờ ra như gỗ.
Sau khi bò dậy từ dưới đất, Lâm Từ Long vẫn cứ thế tiếp tục lải nhải, anh ta không ngừng hắt nước bẩn lên trên đầu Tề Đẳng Nhàn.
Tề Đẳng Nhàn chỉ cười ha ha khi chứng kiến cảnh tượng ấy.
Advertisement
Giang Khuynh Nguyệt quay đầu lại nhìn hắn một cái, nhất thời không nói được bất cứ câu nào, ê này… Đã đến lúc này rồi mà anh vẫn còn cười được hay sao?
“Thế nào, có phải cậu đã quên mất rằng có chuyện gì xảy ra ngày hôm qua rồi đúng không? Tại sao cậu nhìn thấy tôi mà lại không nói với tôi câu nào thế?” Tề Đẳng Nhàn vừa cười tủm tỉm vừa bước tới rồi cất tiếng hỏi Tạ Cuồng Long.
Lâm Từ Long đứng ở một bên giận dữ nói: “Tại sao cậu lại dám ăn nói như thế với Tạ chiến tướng? Một chuẩn tướng như cậu trông thấy thượng cấp của mình mà lại không biết cúi chào à?”
Advertisement
Khóe miệng của Tạ Cuồng Long cũng giật giật vài cái, hắn ta quay sang nhìn Tề Đẳng Nhàn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chào đại ca ạ!”
“Ầm!”
Không còn nghi ngờ gì nữa, ba chữ kia chẳng khác gì một viên đạn pháo hạng nặng vừa mới trực tiếp nổ tung trong đầu tất cả mọi người đang có mặt ở đây.
Giang Sơn Hải đứng sững cả người tại chỗ, bờ môi của ông ta run rẩy, đến cả một câu nói cũng không thể thốt ra được.
Đôi mắt đẹp đẽ của Giang Khuynh Nguyệt thì trợn tròn lên, biểu cảm ở trên mặt cô ta là ngạc nhiên đến mức không thể nào tin tưởng được, cái miệng nhỏ nhắn thì há to ra đến mức có thể nhét vừa được cả một quả… trứng gà!
Những câu nói còn lại của Lâm Từ Long dường như đã nghẹn lại bên trong cổ họng, phối hợp với nét mặt của anh ta lúc này, quả thực là giống hệt với một con gà trống bị một bàn tay khổng lồ bóp chặt cổ lại, ngay cả thanh âm cũng không thể nào phát ra được.
Tề Đẳng Nhàn vừa nghe được câu nói ấy thì lập tức hài lòng vỗ vỗ vào vai của Tạ Cuồng Long rồi nói: “Không tệ không tệ, không hổ là tiểu đệ của tôi, nó nhìn thấy đại ca của nó là biết lễ phép như thế này đấy!”
Tạ Cuồng Long thì tức giận muốn chết, hắn ta chỉ dùng một cước mà đã ngay lập tức đá Lâm Từ Long đang đứng bên cạnh mình ra ngoài.
Lâm Từ Long ôm một bụng đầy ấm ức tủi thân, anh ta đã bị Tề Đẳng Nhàn tát cho hai cái rồi thì thôi đi, đằng này anh ta đợi Tạ Cuồng Long tới đây báo thù cho mình, kết quả là… Vẫn chỉ có mỗi anh ta phải chịu đòn!
Sắc mặt của Tạ Cuồng Long đen như đít nồi, hắn ta hỏi: “Tại sao anh lại xuất hiện ở chỗ này?”
“Hửm? Tôi là ai ấy nhỉ!” Tề Đẳng Nhàn nhíu nhíu mày rồi hỏi lại, có vẻ không được vui cho lắm.
“Đại ca à, tại sao anh lại ở chỗ này vậy.” Tạ Cuồng Long hít một hơi thật sâu rồi hỏi lại bằng nét mặt ngoài cười nhưng trong không cười.
Hắn ta chỉ hận không thể đấm cho Tề Đẳng Nhàn một cái, nhưng mà hắn ta cũng biết rõ bản thân không phải là đối thủ của Tề Đẳng Nhàn…
Tề Đẳng Nhàn thờ ơ liếc mắt nhìn Lâm Từ Long một cái rồi trả lời: “Tay sai của cậu đang muốn cướp bạn gái của tôi kia kìa, cậu thử nói xem tại sao tôi lại xuất hiện ở chỗ này nhỉ? Cậu dạy dỗ tiểu đệ của cậu thế nào mà lại để anh ta đến đây tranh giành bạn gái với đại ca của cậu vậy?”
Tạ Cuồng Long đứng nghe những gì mà Tề Đẳng Nhàn vừa nói thì tức đến nỗi cả người run rẩy, nhưng con mẹ nó, tài nghệ không bằng người ta thì nghĩa là tài nghệ không bằng người ta, chính bản thân hắn ta ngày hôm qua đã thất bại thảm hại, còn có cái gì để mà biện hộ nữa cơ chứ?
“Xin lỗi đại ca, tất cả đều là do tiểu đệ quản giáo cấp dưới không nghiêm!” Tạ Cuồng Long thực sự không thể nào ngờ được rằng Tề Đẳng Nhàn đã có mặt ở chỗ này, hắn ta chỉ có thể kiên trì nhận phần sai về phía mình mà thôi.
“Không sao không sao, dù sao cậu cũng đã gọi tôi một tiếng đại ca rồi cơ mà, làm sao mà tôi có thể tính toán thiệt hơn, so đo với cậu từng li từng tí một được cơ chứ?” Tề Đẳng Nhàn cười híp mắt rồi nói.
Khóe miệng của Tạ Cuồng Long lại một lần nữa run run, hắn ta không nói gì tiếp nữa.
Tề Đẳng Nhàn lại nói thêm: “Tôi đây là đại nhân thì sẽ không chấp bậc tiểu nhân…”
Lâm Từ Long không nhịn được mà âm thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng, đồng thời cũng cảm thấy vô cùng khiếp sợ, từ bao giờ mà cái tên Tề Đẳng Nhàn này lại có thể trở thành đại ca của Tạ Cuồng Long được thế? Chẳng phải là Tạ Cuồng Long đặc biệt tìm tới tận Ma Đô này với mục đích là để chèn ép danh tiếng của Tề Đẳng Nhàn hay sao?
Lâm Từ Long vừa mới thở phào nhẹ nhõm thì lại nghe Tề Đẳng Nhàn nói tiếp: “Cậu chặt đứt hai cái chân chó cùa anh ta đi, vậy thì tôi sẽ không so đo gì nữa.”
Sắc mặt của Tạ Cuồng Long gần như biến thành màu đen, hắn ta hỏi: “Đại ca à, anh có thể đổi lại thành một yêu cầu khác được không? Yêu cầu này hình như có hơi hà khắc quá.”
“Cũng không phải là không được, cậu hãy cầm một trăm triệu ra đây coi như tiền bồi thường tổn thất tinh thần cho đại tẩu của cậu đi! Hôm nay đại tẩu của cậu suýt thì bị trận chiến do cấp dưới của cậu gây ra dọa sợ đấy.” Tề Đẳng Nhàn ngoài cười nhưng trong không cười đáp lại.
Tạ Cuồng Long gật đầu rồi trả lời: “Được thôi!”