Vừa mới dứt lời, hắn ta đã quay đầu nhìn về phía Giang Sơn Hải, sau đó lạnh lùng nói: “Số tiền kia sẽ là do ông chi trả!”
Giang Sơn Hải vẫn còn đang đứng đó hóng hớt chuyện náo nhiệt, vừa mới nghe được câu này đã ngay lập tức cảm thấy cõi lòng mình rụng rời!
“Đây chính là chuyện mà ông gây ra, nói cách khác, nếu ông không nhất quyết muốn chuyện này xảy ra thì chuyện này sẽ không xảy ra. Một trăm triệu này sẽ do ông chi trả, ông có đồng ý với những gì tôi vừa nói hay không?!” Tạ Cuồng Long nhìn thẳng vào trong mắt của Giang Sơn Hải và hỏi bằng giọng vô cùng uy nghiêm.
“Không có… Tôi không có bất kỳ ý kiến nào khác…” Cuối cùng thì Giang Sơn Hải vẫn không dám làm trái lời của Tạ Cuồng Long, ông ta chỉ có thể cắn răng đồng ý với hắn ta.
Ông ta không những không thể gả đứa con gái này ra ngoài vì đã triệt để trở mặt với nó, mà thậm chí còn phải bỏ ra một trăm triệu để bồi thường ư?!
Đây là đạo lý gì cơ chứ, ông ta đã mất con gái mà lại còn phải bỏ tiền ra nữa à?
Con mẹ nó quả thực là còn uất ức hơn Chu Du thời xưa!
“Chuyển khoản!” Tạ Cuồng Long lạnh lùng nói.
Giang Sơn Hải xụ mặt chuyển một trăm triệu vào trong tài khoản ngân hàng của Tề Đẳng Nhàn…
Tề Đẳng Nhàn mừng như phát điên, vùng đất Ma Đô này quả thực là một địa phương rất tốt, không hổ là đô thị tài chính lớn bậc nhất trên khắp đất nước mà, quả là không ngoa… Ừm, tốc độ kiếm tiền ban đầu quả thực không nên quá khoa trương, nếu cứ động một chút là lại có doanh thu cả một trăm triệu rồi lại tiếp một trăm triệu thì cũng đâu có cần thiết lập mục tiêu nhỏ làm gì nữa.
Chứng kiến cảnh tượng Giang Sơn Hải vốn là người vắt cổ chày ra nước mà nay lại bị Tạ Cuồng Long ép phải chuyển một trăm triệu cho Tề Đẳng Nhàn, Giang Khuynh Nguyệt không thể không cảm thấy vô cùng sảng khoái trong lòng!
“Được rồi, chuyện này có thể kết thúc được rồi phải không nào! Cuồng Long tiểu lão đệ à, cậu nhớ phải quản giáo cấp dưới của bản thân cho tốt đất, đừng có để cho anh ta tiếp tục đi gây chuyện khắp nơi nữa đấy.”
“Nếu mà cậu gặp phải một người đại ca dễ nói chuyện như tôi đây thì coi như cũng được thôi, nhưng nếu mà cậu gặp phải một người khác thì chỉ sợ là trong vòng nửa phút cậu đã mất mạng rồi.”
“Nhớ đấy, làm người sống ở trên đời thì phải khiêm tốn một chút!”
Tề Đẳng Nhàn nghiêm trang mở lời răn dạy Tạ Cuồng Long, khiến cho nội tâm của Tạ Cuồng Long gần như sắp sửa phát điên ngay lập tức.
Vậy nhưng Tạ Cuồng Long vẫn phải nhắm mắt nhắm mũi mà trả lời: “Những gì mà đại ca dạy dỗ là rất đúng, tôi xin được ghi tạc trong lòng mình!”
Lâm Từ Long cứ vậy mà ngu cả người…
Tạ Cuồng Long lúc nào cũng là một con người vô cùng kiêu ngạo và ngang ngược, thế mà tại sao hắn ta lại biến thành bộ dáng này khi đứng trước mặt Tề Đẳng Nhàn? Đến cả anh ta cũng có chút không dám tin vào hai mắt của mình nữa!
Tề Đẳng Nhàn thỏa mãn gật gật đầu, sau đó vẫy tay ý bảo cho phép Tạ Cuồng Long rời đi.
Tạ Cuồng Long không nói thêm một lời nào nữa, chỉ xách Lâm Từ Long lên khỏi mặt đất như đang xách một con gà nhãi nhép rồi mang theo anh ta đi ra ngoài.
“Cao muội này, chúng ta cũng nên đi thôi.” Tề Đẳng Nhàn quay mặt sang nói với Giang Khuynh Nguyệt.
“Cao muội… Nhưng mà tôi có phải họ Cao đâu…” Giang Khuynh Nguyệt sửng sốt rồi trả lời lại trong vô thức.
Một lúc sau cô ta mới tỉnh ngộ lại, lập tức cảm thấy có chút tức giận, chắc hẳn là cái tên này lại bắt đầu đặt biệt danh linh tinh cho mình rồi!
Có sao thì nói vậy, có phải biệt danh “Cao muội” này thực sự có chút khó nghe hay không?!
Giang Khuynh Nguyệt có chiều cao rơi vào khoảng 1m75, hơn nữa cô ta còn là một người mẫu nên sở hữu thân hình rất mảnh mai gầy gò, trông qua còn có vẻ cao hơn chiều cao thật.
Giang Khuynh Nguyệt quay đầu về phía Giang Sơn Hải, sau đó nói: “Từ nay về sau hai chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt, tôi đã không còn một người cha như ông nữa, ông cũng sẽ không còn một đứa con gái như tôi nữa!”
Giang Sơn Hải chỉ nghiêm mặt và không nói bất cứ điều gì.
“Nhất định phải làm đến mức này sao…” Tề Đẳng Nhàn thở dài rồi dẫn theo Giang Khuynh Nguyệt rời khỏi nhà họ Giang ngay sau đó.
Giang Sơn Hải không nhịn được mà siết hai tay lại thành nắm đấm, đợi đến khi hai người kia đã rời đi rồi mới nghiến răng nghiến lợi nói bằng giọng điệu hết sức tàn độc: “Tề Đẳng Nhàn, mày đã khiến cho tao mất hết mặt mũi và khiến cho tao rơi vào tình cảnh khó xử chật vật như vậy! Cứ đợi đến khi tao có thể trở thành đà chủ của Long Môn phân đà Ma Đô đi, tao sẽ cho mình nếm mùi hình phạt thiên đao vạn quả!”
Đến tận giờ phút này, Sở Tiên Dao đang ngồi uể oải trên sô pha mới lấy lại được thần trí.
“Bọn họ đâu rồi!”
“Đi cả rồi!”
“Cậu ta không thể đi được… Nếu như cậu ta đã có thể nhận ra rằng em đang mắc bệnh thì nhất định cậu ta cũng có thể cứu được em!” Sở Tiên Dao vô cùng hoảng hốt, bà ta vội vàng đứng dậy.
Giang Sơn Hải ngăn bà ta lại rồi cau mày hỏi: “Phu nhân, em muốn đi đâu nữa?”
Sở Tiên Dao nói bằng giọng run run: “Em… Em không thể chết được, em vẫn còn rất nhiều tiền chưa thể tiêu hết, em vẫn còn rất nhiều món nợ chưa thể đòi lại được, em… Em phải sống! Nếu như em tìm tới cầu xin cậu ta thì nhất định cậu ta có thể cứu được em!”
Sắc mặt của Giang Sơn Hải cũng trở nên vô cùng dữ tợn: “Chẳng lẽ em muốn tìm tới cầu xin kẻ thù của chúng ta sao?!’
Việc Giang Sơn Hải đột ngột biến thành bộ dạng dữ tợn và đáng sợ như thế kia khiến cho Sở Tiên Dao sợ hết cả hồn.