Tuyệt Thế Long Soái

Chương 10: Ồn ào náo nhiệt thế!




Cả nhà Bạch Tích Ngưng bởi vì anh, nên mới bị Bạch gia đuổi ra ngoài.
Rơi vào hoàn cảnh thê thảm như thế này.
Muốn nhận sự tha thứ của Bạch gia, vậy thì dễ quá nhỉ?
Nhưng đây là do anh đã nợ bọn họ!
Nếu Tiêu Tử Ninh anh đã quay về, nhất định cả đời bọn họ sẽ sống trong sung túc!
"Tích Ngưng, em ra đây, anh có chuyện muốn nói với em." Tiêu Tử Ninh hít một hơi thật sâu nói: "Anh muốn làm phiền thời gian của em một chút, chỉ một lát thôi."
Trong phòng.
Ánh mắt Bạch Tích Ngưng phức tạp.
Đối với người đàn ông này, cô là vừa yêu vừa hận... Năm đó anh là thiếu gia đứng đầu thành Phong, phong độ lịch lãm, được vô số thiên kim tiểu thư mến mộ.
Bạch Tích Ngưng, đương nhiên cũng không phải là ngoại lệ!
Nhưng!
Cuối cùng, lại chính là người đàn ông này, đã thô bạo chiếm đoạt lấy cô! Cũng chính người đàn ông này, sau khi cô mang thai, thế mà lại mất tích ròng rã suốt năm năm...
Năm năm qua, cô đã phải chịu biết bao nhiêu là ánh mắt lạnh nhạt? Nhẫn nhịn bao nhiêu uất ức chứ?
Hai đứa bé, bị bao nhiêu người nói là con hoang? Nghiệt chủng?
Cô không thể tha thứ cho anh!
"Chị, em ra ngoài đuổi anh ta đi đây." Bạch Hạo trực tiếp cầm một cây đao.
"Đừng!"
Trái tim Bạch Tích Ngưng thổn thức: "Chị đi nói rõ với anh ta, để sau này, anh ta không đến quấy rầy chúng ta nữa là được rồi."
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
“Ồn ào náo nhiệt thế!"
Bên trong truyền đến hai giọng nói, chính là cha mẹ của Bạch Tích Ngưng, Bạch Sơn, Lâm Nguyệt Mai.
"Cha, mẹ, là tên khốn nạn Tiêu Tử Ninh đã trở về rồi." Bạch Hạo nghiến răng nghiến lợi.
"Cái gì?!"
Nghe xong lời này, sắc mặt hai người lập tức trở nên khó coi.
"Tên phạm tội cưỡng gian này trở về làm cái gì? Bây giờ Tiêu gia đã bị diệt vong rồi! Nó về tìm cái chết sao? Đừng có hòng liên lụy đến chúng ta! Nó hại chúng ta còn chưa đủ thảm sao hả "
Lâm Nguyệt Mai cực kỳ tức giận.
"Cha, mẹ, con trở về rồi.”
Tiêu Tử Ninh áy náy nói: " Có thể cho con vào được không? Con muốn nói lời xin lỗi trước mặt hai người.."
"Cút ——" Bạch Sơn nổi giận quát một tiếng: "Đừng để tôi nhìn thấy cậu nữa."
Năm đó tên khốn này, đã cưỡng bức con gái ông ấy, nên Bạch Sơn hận đến nỗi không thể cầm dao đến để giết anh!
Nhưng Bạch Tích Ngưng lại lựa chọn tha thứ cho anh...
"Cha, mẹ, nếu hai người không muốn gặp con, con sẽ ở đây không đi đâu hết." Tiêu Tử Ninh mặt dày nói: "Hai người cho con một cơ hội nhé."
Anh đường đường là một thiếu soái, từ bao giờ lại ăn nói một cách khép nép như vậy nhỉ?
Nhưng bên trong, là người nhà của Bạch Tích Ngưng! Cũng là người nhà anh!
Người đàn ông cúi đầu trước mặt người thân, không phải là chuyện mất mặt gì.
"Vô sỉ! Hạ lưu!"
Lâm Nguyệt Mai tức giận đến toàn thân phát run lên: "Còn đứng đó không chịu đi đúng không? Được được được! Cậu vào đây, hôm nay tôi đây sẽ đánh cho cậu thừa sống thiếu chết!!"
"Tiểu Hạo! Mở cho nó vào!"
Bạch Hạo không bằng lòng mở cửa cho Tiêu Tử Ninh.
Trong lòng Tiêu Tử Ninh vui vẻ.
Bước vào.
"Bốp!"
Lâm Nguyệt Mai đưa tay liền tát một phát, in hằn vết bàn tay trên mặt Tiêu Tử Ninh!
"Cậu còn có mặt mũi đến đây sao?"
"Bốp!"
"Hại chúng tôi còn chưa đủ thảm sao?"
"Bốp!"
"Tôi nói cho cậu biết, bây giờ Tiêu gia không còn nữa, cậu không bằng một con chó, đừng ảo tưởng sẽ cùng Tích Ngưng của chúng tôi ở bên nhau nữa! Chúng tôi đã tìm cho Tích Ngưng một mối hôn sự rồi —— "
"Đối phương là Lý thiếu con trai giám đốc tập đoàn Long Diệu, tài sản hơn ngàn vạn, so với tên đại thiếu sa sút như cậu bây giờ thì mạnh hơn gấp vạn lần."
"Cậu không cho được Tích Ngược hạnh phúc, cũng không cho được chúng tôi một cuộc sống tốt."
"Cho nên, cậu đừng quấy rầy Tích Ngưng và bọn trẻ nữa, coi như là tôi xin cậu đấy..." Giọng Lâm Nguyệt Mai tràn đầy sự cầu xin.
Cuộc sống khó khăn mấy năm qua, sắp tra tấn cô đến phát điên rồi!
Cô sắp không chịu được rồi!
Hôn sự sao?!
Trong đầu Tiêu Tử Ninh đột nhiên sực tỉnh: "Con, không, đồng, ý."
Người phụ nữ của Tiêu Tử Ninh anh, sao lại để người khác chiếm lấy chứ?
Giọng anh thành khẩn: "Chỉ cần hai người muốn, con có thể khiến hai người có được vị trí cao nhất ở thành Phong này, hưởng thụ hết mọi vinh hoa phú quý..."
"Đủ rồi!"
"Tiêu Tử Ninh, cậu nhìn kĩ hiện thực đi, cậu cho rằng như vậy thì chúng tôi sẽ coi trọng cậu hơn sao? Như vậy chỉ khiến chúng tôi khinh thường cậu thêm thôi!"
Khuôn mặt Bạch Tích Ngưng tràn đầy nỗi thất vọng.
Tất cả mọi người ở Bạch gia đều cười nhạo anh, nhìn anh như nhìn một tên ngốc vậy… Anh thật sự tưởng bản thân vẫn là đại thiếu của Tiêu gia sao?
Bạch Tích Ngưng lúc đầu còn ôm chút hi vọng với Tiêu Tử Ninh...
Kết quả là tên này vừa trở về, miệng lưỡi dẻo quẹo, không có chút an tâm nào.
Như thế, sau này làm sao cho ba mẹ con cô hạnh phúc được đây?
Cô mất hết hi vọng với Tiêu Tử Ninh rồi..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.