Một lúc sau, Phượng Hoàng mới nói: "Long gia này cũng chỉ là đầu rắn thôi, hắn ta nuôi mấy trăm tên côn đồ, cũng có chút thế lực ở địa phương, khiến cho không ít người kiêng dè."
"Nhưng mà, tập đoàn Long Diệu ngược lại lại có chút thú vị, là sản nghiệp do một tay Tưởng Hạo Sinh dựng nên, tên Tưởng Hạo Sinh này những năm gần đây ở thành Phong phát triển rất nhanh, bây giờ anh ta đã trở thành một trong những đại gia lớn của thành Phong!"
"Tưởng Hạo Sinh? Thì ra là anh ta... Gọi điện thoại nói cho anh ta biết, tôi muốn gặp mặt anh ta." Tiêu Tử Ninh thản nhiên nói: "Còn nữa! Nhân tiện, cũng gọi cha con Lý Hồng Ngạn tới!"
Tập đoàn Long Diệu.
Lý Hồng Ngạn ngồi đó với cái mũi và khuôn mặt bầm tím, đối diện là một người đàn ông trung niên mặc vest.
Anh ta khóc lóc kể lể: “Ba, cha phải đòi lại công bằng cho con…”
Lý Việt nghe xong đập bàn đứng dậy, tức giận nói: "Ức hiếp người quá đáng!"
"Bạch Tích Ngưng này cũng thật là một người phụ nữ lẳng lơ, ỷ mình xinh đẹp được bao nhiêu chứ? Cô ta cũng chỉ là một chiếc giày hỏng mà thôi!"
"Yên tâm, cha sẽ đòi lại công bằng cho con, cha sẽ bắt bọn họ trả giá."
"Con muốn con điếm Bạch Tích Ngưng này đêm nay phải ngoan ngoãn lên giường phục vụ cho con!"
“Được, đích thân cha sẽ gọi điện.”
Lý Việt lập tức gọi cho Lâm Nguyệt Mai: "Tôi là Lý Việt? Tôi nghe nói con trai tôi đi tìm con gái của bà thì bị mấy người làm nhục? Được đó! Được đó! Cả nhà bà đúng là lợi hại mà!"
Ông ta cười gằn mãi không thôi.
Lâm Nguyệt Mai nhanh chóng giải thích: "Không phải vậy đâu, anh Lý, chúng tôi..."
"Không cần giải thích!" Lý Việt lạnh lùng ngắt lời bà ấy, nói: "Đêm nay bảo con gái của bà tới sưởi ấm giường cho con trai tôi, nếu không đợi chúng tôi tìm đến tận cửa lần nữa thì chuyện sẽ không được giải quyết đơn giản như vậy đâu!"
Nói xong ông ta trực tiếp cúp điện thoại.
"Cái này, cái này..." Lâm Nguyệt Mai mồ hôi lạnh túa ra như mưa, bà ấy biết thực lực của Lý Việt, nếu thật sự muốn giết bọn họ, thì ông ta cũng chỉ cần một câu nói mà thôi!
“Tất cả đều là lỗi của tên Tiêu Tử Ninh đó!”
"Trời sập thật rồi!"
"Phải làm sao đây"
Khuôn mặt bà ấy tràn đầy tuyệt vọng.
“Sao vậy?” Mấy người khác đều nháo nhào lên nhìn về phía bà ấy, lo lắng hỏi.
Lâm Nguyệt Mai cay đắng nói: "Anh Lý vừa gọi điện nói rằng chúng ta đã đắc tội với bọn họ, cho nên phải để...để Tích Ngưng qua hầu hạ Lý thiếu."
"Tích Ngưng, vì nhà của chúng ta, hay là, con đồng ý đi! Dù sao nhà Lý thiếu cũng không tệ, sau này con còn có thể giúp đỡ gia đình chúng ta..."
"Hơn nữa, nếu thật sự đương đầu bọn họ, thì chúng ta sẽ không còn chốn dung thân ở thành Phong này nữa...Chúng ta đánh không lại ông ta!"
Nhìn thấy vẻ mặt tuyệt vọng và bất lực của Lâm Nguyệt Mai.
Bạch Tuyết Ngưng cũng đau lòng theo.
Nhưng bây giờ Tiêu Tử Ninh đã trở lại... Trái tim vốn lạnh lẽo đã lâu của cô cuối cùng cũng có chút ấm áp.
“Mẹ, con sẽ nghĩ cách khác để có được một trăm vạn.”
"Không đời nào con sẽ gả cho cái tên Lý Hồng Ngạn này.” Cô kiên định nói.
"Một trăm vạn đó!"
“Bây giờ cả nhà chúng ta thậm chí còn không có nổi một vạn tệ!”
“Chúng ta có thể tìm được tiền ở đâu đây? Đây chính là đang ép chúng ta vào đường chết mà!"
Lâm Nguyệt Mai cũng vừa khóc vừa nói.
Bạch Hạo đột nhiên đứng dậy: "Chị, em xin lỗi chị, chuyện này là do em gây ra, việc em làm do em chịu, em không thể để chị thay em chịu khổ nữa."
“Một trăm vạn kia em sẽ đứng ra gánh vác…”
Anh ấy nghiến răng nói.
“Ai dám đến gây rối cho chúng ta lần nữa, thì em sẽ liều mạng với chúng…”
Tập đoàn Long Diệu.
Hai cha con Lý Việt vội vã đến cổng công ty, Lý Việt dặn dò nói: "Ông chủ đã ra lệnh, nghe nói hôm nay có một đại nhân vật tới, chúng ta mau đi đón tiếp anh ta."
"Đúng rồi."
"Ông chủ còn dặn cha mang theo con tới, đến lúc đó con nhớ cư xử cho đàng hoàng, đây là cơ hội thăng quan tiến chức của chúng ta đó."
Lý Hồng Ngạn vô cùng phấn khởi.
Đại nhân vật mà ngay cả ông chủ cũng muốn đón tiếp rốt cuộc là ai nhỉ?
Nếu như có thể bám víu vào đối phương thì cha con bọn họ có thể một bước lên mây rồi!