Phu nhân mất mặt trước mọi người.
Mọi người cười vang không ngớt.
Bà ta cố vùng vẫy mấy lần nhưng cơ thể quá béo, không thể đứng dậy được.
"Mày, mày!"
Da thịt trên mặt bà ta bị vặn như một quả bóng, tức giận đến mức phổi sắp nổ tung, tên này dám khiến bà ta mất mặt như thế, nhất định bà ta phải khiến hắn hối hận!
Bà ta chính là phu nhân có tiếng ở Phong thành!
Thế mà lại bị tên này nhục nhã như thết
"Bà Trương!" Vừa nhìn thấy cảnh này, Lưu Huyên đang ngồi bên cửa sổ hét lên, lập tức lao tới đỡ bà ta dậy một cách khó khăn.
Đây chính là vợ của phó hội trưởng thương hội đó!
Tên chó nào lại dám đối xử với Trương thái thái như thế?
Mà Trương Dũng lại vô cùng tức giận.
Ánh mắt hăn lạnh như băng, nhìn chằm chằm Tiêu Tử Ninh: "Mày muốn chết sao?"
Kể từ khi đặt chân vào xã hội thượng lưu Phong Thành, chưa có ai dám coi thường họ như vậy.
Tiêu Tử Ninh bình tĩnh nói: “Xuống tay với nữ nhân của tôi mà bà ta vẫn có thể sống tới bây giờ, là tôi đã khắc chế lắm rồi”
Nếu ở chỗ khác, người đàn bà béo ụt ịt này đã là một xác chết lạnh băng rồi.
Ai dám ức hiếp người phụ nữ của Tiêu Tử Ninh anh cơ chứ?
"Vô liêm sỉ!" Lưu Huyền giận dữ mắng: "Cậu có biết người trước mình là ai không? Là phó hội trưởng thương hội Phong thành chúng ta đó! Cậu chán sống rồi sao?"
"Dám khiêu khích hội trưởng Trương và vợ, lập tức quỳ xuống tự vả miệng, dập đầu giải thích đi, nếu không cậu không gánh nổi hậu quả đâu!"
Bà ta tỏ vẻ cao cao tại thượng quát lớn.
Trương Dũng lạnh lùng nói: "Hai đứa tụi bây đến đây, quỳ xuống! Lạy đến khi nào vợ tao hết giận thì tao sẽ từ bi cho tụi
bây một cơ hội."
Lưu Huyên cáo mượn oai hùm chỉ vào bọn họ, nổi giận nói: "Còn không mau đến đây?"
Ánh mắt Bạch Tích Ngưng cứng đờ lại, cô không ngờ sự tình lại phát triển đến mức này.
Thương hội Phong thành có địa vị hết sức quan trọng trong giới kinh doanh Phong thành!
Mà tên đàn ông này lại là phó hội trưởng thương hội Phong thành, Trương Dũng....
Trương Dũng không kiên nhẫn, chỉ đạo Lưu Huyên: "Mau gọi người tới đây áp chế hai tên này lại cho tôi!"
"Vâng vâng vâng”
Lưu Huyền giống như một con chó Nhật trung thành, gật đầu cúi người, lập tức bấm điện thoại.
"Tôi cho hai người năm phút!" Tiêu Tử Ninh lãnh đạm nói, anh muốn nhìn xem bọn người kia còn có thể làm ra trò gì nữa.
Không nghĩ tới, một nơi như bệnh viện lại có nhiều tên xấu xa khốn nạn như thết
Ả Lưu Huyên này không xứng làm bác sĩI
Anh thản nhiên phân phó: "Tiêu Phượng, điều tra lai lịch mấy người này cho tôi."
Đa đa đa!
Rất nhanh!
Một người đàn ông trung niên vẻ mặt nghiêm nghị vội vã đi tới cùng một nhóm người.