Tuyệt Thế Long Soái

Chương 31: Ông cũng như vậy!




Vẻ mặt viện trưởng lạnh lùng nghiêm nghị, chắp tay sau lưng, đi tới.
"Trưởng khoal" Lưu Huyên hưng phấn tiến lên: "Tên này dám gây sự ở đây, còn dám đánh cha của tôi, cha tôi chính là giám đốc bệnh viện đó."
"Đối với loại người áo loạn mất trật tự như thế, viện trưởng nhất định phải khiến hắn trả giá đó."
Bộ dạng của bà ta như thể mình đã phải chịu uất ức khủng khiếp nào đấy.
"Viện trưởng——- " Lưu Đào cũng kêu lên: "Ngài nhất định phải chủ trì công đạo cho tôi."
"Vô liêm sỉ!"
Không ngờ, viện trưởng lại giận dữ hét lên, tát Lưu Huyên một cái, khiến Lưu Huyền choáng váng, tai cũng bị ù đi!
Bà ta đờ người tại chỗ! Những người khác cũng ngơ ngác....
"Tôi sẽ tính sổ với cô sao!” Viện trưởng đẩy bà ta ra, ngay sau đó, ông dẫn mọi người nhanh chóng đến chỗ Tiêu Tử Ninh.
"Ra mắt ngài Tiêu
Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, viện trưởng cúi đầu chín mươi độ, giọng nói vô cùng cung kính!
"Ra mắt ngài Tiêu————
Những người có chức cao vọng trọng của bệnh viện đứng phía ông đều đồng loạt cúi đầu hành lễ, âm thanh vang dội, đều đặn như một!
Đầu óc mọi người như nổ tung ra.
Nhất là vợ chồng Trần gia, và đám người Lưu Huyền, ai nấy đều trố mắt đứng nhìn!
Chuyện này! Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Làm sao viện trưởng lại có thể cung kính một tên nghèo kiếp xác như thế?
Ngay cả hắn ta cũng không đủ tư cách!
Phải biết rằng, viện trưởng bênh viện trung tâm Phong thành là người có địa vị hết sức quan trọng ở nơi này, mà người có thể khiến ông ấy cung kính như thế....
Tìm khắp Phong thành cũng không có là baol
Tiêu Tử Ninh gật đầu, xua tay, bình tĩnh nói: “Không cần khách khí.”
Viện trưởng lo lắng lau mồ hôi lạnh, ông rất kính phục chàng trai trẻ trước mặt.
Vừa rồi Long Đô gọi điện tới, nói răng có một đại nhân vật đang bị Lưu Huyên giáo huấn ở khoa nhỉ bệnh viện của ông, ngay lập tức đã khiến ông sợ tới mức chết khiếp...
Rốt cuộc, người có thể khiến Long Đô tự mình gọi điện thoại...
Thân phận, địa vị phải khủng khiếp đến mức nào cơ chứ?
Chỉ cần một câu nói đầu tiên của người đó đã có thể lấy đi mọi chức vị mà ông có được!
Mà trong lòng ông cũng biết rất rõ người phụ nữ Lưu Huyên, cho nên, trước tiên đã có thể xác định người phụ nữ đó gặp phải chuyện lớn rồi!
"Viện trưởng, ngài, ngài.... " Vẻ mặt Lưu Huyên như không thể tin được: "Chắc là ngài lầm rồi, tên này chỉ là một kẻ nghèo nàn, làm sao lại.... "
"Câm miệng!" Viện trưởng tát vào mặt Lưu Huyên hai cái, đánh đến khi mũi bà ta bầm tím, mặt sưng tấy, sau đó trực tiếp
ném bà ta ngã xuống đất.
Chật vật vô cùng....
"Lưu Huyền, cô lơ là nhiệm vụ, không có y đức, bổn viện chính thức tuyên bố..."
"Cô bị bệnh viện đuổi việc rồi!"
"Hơn nữa, chúng tôi sẽ hủy bỏ trình độ y khoa của cô. Từ giờ trở đi, toàn bộ giới y khoa sẽ không có chỗ cho cô nữa!"
Câu nói này như sấm sét vang dội khắp đầu Lưu Huyên!
"Viện trưởng, làm ơn! Làm ơn, đừng thu hồi bằng cấp y khoa của tôi....: " Lưu Huyên đau khổ cầu xin: "Tôi biết mình sai rồi!"
Lưu Đào cũng mở miệng khuyên nhủ: “Viện trưởng, con bé cũng chỉ là một đứa bé... "
"Ông cũng như vậy!"
Viện trưởng lạnh lùng ngắt lời ông ta: "Lưu Đào, tôi lập tức thu hồi chức vụ giám đốc bệnh viện của ông!"
Lời này vừa nói ra, Lưu Đào liền run lên, như bị dội một gáo nước lạnh vào người.....
Ở vị trí này, ông ta đã có thể kiếm chác được vô vàng lợi lộc.
Giờ thì đã không còn nữa! Hơn nữa, họ hoàn toàn bị phong sát....
"Không còn nữa, không còn nữa, mọi thứ đều không còn nữa....
Lưu Đào và con gái ông ta hồn bay phách lạc, cả người đờ đẫn cả ra.
Quyết định cương quyết của viện trưởng đã hoàn toàn tiêu diệt đường sống của bọn họ rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.