Tuyệt Thế Long Soái

Chương 34: Con nghe lời dì lần này đi




"Chu Thượng, tôi rất cảm kích công vì cậu đã cứu mẹ con bọn tôi, nhưng tôi cũng đã nói với cậu rất nhiều lần rồi, tôi sẽ không đồng ý với cậu đâu."
Bạch Tích Ngưng thẳng thừng từ chối. Vẻ mặt Chu Thượng hiện lên vẻ u ám.
Vẻ mặt Lâm Nguyệt Mai nghiêm nghị, "Chu Thượng có gì không tốt sao? Là sinh viên hàng đầu, trong nhà có tiền có quyền, lại si mê con như thế, lần này nếu không có cậu ấy trợ giúp, bọn con có thể thoát ra nhanh chóng như vậy sao?"
"Con nghe lời dì lần này đi."
"Dì cũng đừng ép buộc Tích Ngưng, đây là chuyện con nên làm, con không cần cậu ấy báo đáp gì cả đâu." Chu Thượng ra vẻ hào phóng mở miệng: "Nhưng mà...Tích Ngưng, tớ đã giúp cậu chuyện lớn như thế, mời cậu bữa cơm cũng không phải quá phận lắm đâu đúng không?"
"Cái này..... " Bạch Tích Ngưng hơi do dự một chút, dù sao Chu Thượng cũng là ân nhân của cô, nếu từ chối yêu cầu này quả thật hơi quá đáng.
"Được rồi, được rồi."
"Vậy chúng ta đi thôi." Trong mắt Chu Thượng lộ vẻ đắc ý vì đã đạt được ý đồ.
"Hai đứa ở bên nhau cho tốt vào." Lâm Nguyệt Mai mỉm cười phân phó.
"Chị, Chu thiếu sỉ tình với chị như vậy, chị cũng nên cho người ta một cơ hội đi." Bạch Hạo cũng khuyên nhủ.
Chu Thượng theo đuổi cô mấy năm, si mê như vậy, hơn nữa trong nhà lại có tiền, dù sao cũng là con cháu của Chu gia, chẳng lẽ lại không đáng tin cậy bằng tên Tiêu Tử Ninh kia sao?
"Nói bậy!"
Bạch Tích Ninh mắng anh ấy một câu.
"Chú, dì, Bạch Hạo, mời.” Chu Thượng lễ phép mời bọn họ lên xe.
Bạch Tích Ngưng khá thiếu kiên nhẫn, nhưng sau một lúc do dự, cô vẫn gửi tin nhắn cho Tiêu Tử Ninh biết hành tung của mình.
Dọc đường đi, mấy người Bạch gia không ngừng thổi gió bên tai, khen ngợi Chu Thượng, giãm đạp lên Tiêu Tử Ninh, cố gắng hợp tác hai người lại gần nhau.
Chu Thượng cũng cười lạnh nói: "Tích Ngưng, tên phế vật Tiêu Tử Ninh năm đó đã tổn thương cậu như vậy, bây giờ lại
giống như chó nhà có tang, làm sao có thể xứng đôi với cậu!"
"Nếu cậu đi theo tớ, tớ nhất định sẽ đối xử tốt với cậu và hai con của cậu!"
"Hơn nữa, hiện tại tớ đang điều hành một công ty nhỏ của riêng mình, giá trị con người hơn mấy ngàn vạn, chẳng lẽ lại
không bằng tên phế vật đó sao?"
Hắn ta không chút lưu tình hung hăng nhục nhã, dẫm đạp Tiêu Tử Ninh dưới chân!
"Hơn nữa, hiện tại hắn đã trở lại, tứ đại gia tộc sẽ không bỏ qua cho hắn đâu, cậu tới gần hắn không chừng còn bị hắn liên lụy đó."
Bạch Tích Ngưng mặc kệ hắn.
Dáng vẻ như thế, khiến trong mắt Chu Thượng hiện lên vẻ âm trầm.
Đúng là con khốn không có mắt nhìn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.