Tuyệt Thế Mị Phu Nhân

Chương 23: Chân tướng rõ ràng




edit : Jun
Đúng lúc Vân Thanh Thanh cùng Bạch Mạn Điệp rời khỏi biệt viện chạy đến Lưu Thủy sơn trang, hai người Vân Như Yên cùng Vân Như Nguyệt lại lén lút chạy đến biệt viện. Hôm nay các nàng ở bên ngoài biệt viện nhìn thấy một nữ nhân, tự hỏi không biết đó có phải là Vân Thanh Thanh hay không .
Vân Thanh Thanh chạy cũng không mau, hơn nữa bệnh nặng mới khỏi, rất nhanh liền thở hổn hển vô lực. Bạch Mạn Điệp lắc mình vài cái đã đến bên nàng.
"Thanh Thanh, muội đừng sốt ruột."
"Muội làm sao có thể không gấp cho được, vừa rồi muội vốn đã nghĩ thông suốt , nhưng hiện tại đột nhiên lại xảy ra chuyện như vậy, nếu đổi lại là người khác thì cũng sẽ sốt ruột a."
"Muội đã nghĩ kỹ rồi sao?"
Vân Thanh Thanh gật gật đầu:
"Đại tỷ, tỷ và muội đều là người hiện đại, rời khỏi thế giới của mình đi đến chỗ này, có thể tìm được người mà mình thích quả thực không dễ dàng chút nào."
Bạch Mạn Điệp nghe xong gật gật đầu, Vân Thanh Thanh tiếp tục nói:
"Người sống trên đời bất quá cũng chỉ được vài chục năm, nếu chỉ nhìn về quá khứ mà không biết hướng đến tương lai thì muội sống trên đời này chẳng phải đã uổng phí rồi sao."
"Cái gì cũng không cần phải nói, tỷ hiểu được." Bạch Mạn Điệp cho Vân Thanh Thanh một ánh mắt hiểu rõ, "Vẫn là câu nói cũ, bất luận muội làm cái gì tỷ tỷ đều ủng hộ muội, Vô Tranh sơn trang vĩnh viễn là nhà của muội."
"Ân."
Hai người lại dắt tay nhau hướng về phía Lưu Thủy sơn trang mà đi. Vân Thanh Thanh đột nhiên trở về, đích thực làm cho người của Lưu Thủy sơn trang kinh hãi. Mà người giật mình nhất chính là Vân Tĩnh cùng Vân phu nhân.
Bóng đêm dần dần buông xuống, Vân Liệt đang cùng Vân phu nhân nói chuyện thì đột nhiên có hạ nhân tiến vào bẩm báo, nói là Vân Thanh Thanh đã trở lại.
"Nó còn trở về làm gì?" Vân Liệt lạnh như băng nghiêm mặt, một chút vui mừng khi nữ nhi trở về đều không có. Vân phu nhân ngược lại nói với hạ nhân:
"Mau bảo Thanh Thanh vào đây, hỏi xem nó đã ăn cơm chưa, nếu chưa ăn thì các ngươi chuẩn bị đồ ăn cho nó."
"Phu nhân......"
"Lão gia, người tại sao lại tỏ vẻ khó chịu như thế. Nói cho cùng Thanh Thanh cũng là con gái của chúng ta, chúng ta không nên lạnh lùng với nó a." Vân phu nhân nói xong vẫn không thấy Vân Liệt phản ứng gì, nàng tức giận nói, "Ta thực sự hoài nghi nó không phải nữ nhi của ngươi."
"Nàng muốn đi thì đi, ta không muốn nhìn thấy nó." Vân Liệt nói xong đi thẳng về thư phòng.
Vân phu nhân kỳ quái than thở một mình:
"Tức giận gì chứ, bộ ta nói không đúng hay sao......"
Vừa bước chân vào cửa phòng khách, Vân phu nhân đã bị Thanh Thanh túm lấy hỏi dồn dập:
"Nương, người nói cho ta biết Đoạn Tiêu là con người sao? Người nói mau đi? Đây không phải là sự thật đúng không, đúng hay không a?"
Vân phu nhân nghe Thanh Thanh hỏi dồn mà hoảng sợ, Thanh Thanh nó làm sao mà biết được?
"Người nhanh nói cho ta biết a, nương, đây là sự thật chăng?"
"Thanh Thanh, muội trước tiên bình tĩnh một chút......" Bạch Mạn Điệp giữ chặt Vân Thanh Thanh hiện đang hoảng loạn,"Vân phu nhân bị muội dọa......"
"Nương......" Vân Thanh Thanh nhìn thấy Vân phu nhân đến thật sự bị dọa đến mức sắc mặt trắng bệch, trong lòng đột nhiên cảm thấy có chút áy náy, đối với mẫu thân này, nàng chưa một ngày làm tròn hiếu đạo.
"Thanh Thanh, ngươi......" Lúc này, Vân phu nhân đối mặt Thanh Thanh căn bản không biết nên nói cái gì.
"Nương, người nói cho ta biết, Đoạn Tiêu có phải ca ca của ta hay không? Chúng ta thật sự có quan hệ huyết thống sao?" Vân Thanh Thanh không muốn nghe cái kết quả kia nhưng nàng lại chờ đợi Vân phu nhân nói ra sự thật.
"Ai...... Nghiệt duyên...... Nghiệt duyên a......" Vân phu nhân thở dài một tiếng, hoàn toàn đánh nát ảo tưởng của Vân Thanh Thanh.
Không có khả năng...... Điều này sao có thể là thật......
"Đại tỷ, đây là giả? Đây là giả đúng không?" Vân Thanh Thanh gắt gao bắt lấy hai tay Bạch Mạn Điệp, hy vọng có thể ở chỗ nàng tìm được sự an ủi.
"Vân phu nhân, ngươi nên nói rõ ra đi," Bạch Mạn Điệp thấy được Vân Thanh Thanh lại một lần nữa lâm vào cái loại cảnh giới vạn kiếp bất phục, "Rốt cuộc có phải hay không ngươi nên nói cho rõ a."
Vân phu nhân kinh ngạc nhìn Vân Thanh Thanh, thật lâu sau, yên lặng gật gật đầu.
Chỉ trong nháy mắt, Vân Thanh Thanh liền cảm giác thế gian này hoàn toàn sụp đổ dưới chân nàng. Bạch Mạn Điệp lập tức giữ lấy thân thể Vân Thanh Thanh đang trượt xuống, lo lắng hỏi:
"Thanh Thanh, muội không sao chứ?"
"Đại tỷ......" Vân Thanh Thanh bổ nhào vào trong lòng Bạch Mạn Điệp khóc rống lên. Nàng nên làm cái gì bây giờ? Ông trời vì sao lại đối đãi với nàng như vậy? Nàng rốt cuộc đã làm sai cái gì? Đột nhiên, Vân Thanh Thanh đẩy Bạch Mạn Điệp rồi chạy ra ngoài, Bạch Mạn Điệp trở tay không kịp, đang muốn đuổi theo Thanh Thanh thì Vân phu nhân đến trước mặt nàng khẩn cầu, mong nàng cố gắng khuyên giải Thanh Thanh. Chỉ hơi chậm chân một chút, đợi đến lúc Bạch Mạn Điệp trở ra tìm nàng thì Vân Thanh Thanh không biết đã chạy đến nơi nào.
Vân Thanh Thanh một mạch chạy đến Tâm Viên quen thuộc, nơi này đã không còn ai ở, những vẫn được quét dọn vô cùng sạch sẽ, ngay cả cách bài trí cũng giống hệt như lúc trước. Vân Thanh Thanh vọt vào tâm viên, bổ nhào vào cái bàn đá ở trong đình khóc rống.
Ông trời tại sao lại đối đãi với nàng như vậy, thật sự là rất không công bằng. Càng khóc càng thương tâm, càng khóc càng cảm thấy không công bằng. Đột nhiên, một tiếng thở dài vang lên, truyền vào trong tai Vân Thanh Thanh.
Nàng ngước đôi mắt sưng đỏ lên nhìn, thấy một lão giả đi đến từ phía đối diện. Lão giả kia râu tóc bạc trắng, một thân đạo bào mộc mạc, trên gương mặt gầy gầy mang theo vài phần ấm áp mỉm cười. Cả người tiên phong đạo cốt, hòa ái dễ gần, Vân Thanh Thanh tất nhiên là nhận ra lão, đây không phải là Thần Toán tử hay sao?
"Tiên sinh, là ngươi?"
Thần Toán Tử cười hiền lành, nhìn nàng bí hiểm:
"Ngươi quên ta đã từng nói với người những gì hay sao ? Núi cao biển rộng nghĩ không đường, ai biết vẫn còn tia hy vọng. Không có chỗ nào không người sống, trên đời không gì là không thể."
"...... Không, chúng ta căn bản vốn không có khả năng ......" Vân Thanh Thanh lắc đầu.
"Là duyên, cũng là nghiệt. Ngẫm lại ta trước kia đã từng nói với ngươi, đây là vận mệnh mà ông trời đã an bài cho hai người."
Những lời Thần Toán Tử đã nói......
Trong đầu Vân Thanh Thanh dần dần hiện lên đoạn hội thoại kia:
"Hai kiếp trước các ngươi là một đôi tình nhân, ngươi vì yêu người khác nên đã bỏ rơi hắn. Cuối cùng, hắn vì ngươi mà chết, trước khi chết còn thề nếu có kiếp sau sẽ không yêu ngươi nữa. Vì trừng phạt ngươi phụ bạc hắn, Nguyệt lão đã quyết định để hai ngươi kiếp này vô duyên. Trò đùa dai của Hồng Nương đã khiến cho ngươi xuyên qua thời không, một lần nữa gặp gỡ hắn. Hai người vốn dĩ không nên gặp nhau giờ lại ở cùng một chỗ. Hai ngươi vốn vô duyên, yêu thương đối phương nhất định sẽ chịu nhiều đau khổ."
"Mọi chuyện trên thế gian này đều có nhân quả, có quả tất có nhân. Hai ngươi nhất định dây dưa không rõ. Là duyên hay là nghiệt thì chỉ có thể do các ngươi quyết định." Thần Toán Tử nói xong thì phất tay áo bỏ đi.
Những lời Thần Toán Tử nói làm cho Vân Thanh Thanh nhất thời rơi vào mê man. Là như thế này sao? Kiếp trước ta làm hắn thương tổn? Kiếp này hắn lại tổn thương ta? Thật đúng là nhân quả báo ứng. Chờ nàng tỉnh táo lại thì Thần Toán Tử đã biến mất không thấy bóng.
Ta nên làm gì bây giờ? Ông trời an bài như vậy rốt cuộc là vì cái gì? Kiếp này ta phải chịu khổ là do báo ứng từ kiếp trước sao?
"...... Được, nếu là trừng phạt, nếu kiếp trước và kiếp này chúng ta yêu nhau, ta làm sao c
ó thể dễ dàng buông tay, khuất phục thiên mệnh như vậy......" Vân Thanh Thanh sau một lúc trầm tư thì kiên quyết đứng lên, "Thế kỷ 21 đã giáo dục ta trở thành một nữ nhân dám yêu dám hận, ta tin tưởng nhân định thắng thiên."
Sau khi Vân Thanh Thanh quyết định, lau nước mắt, lập tức rời khỏi Tâm Viên.
****
Vân Tĩnh nghe nói Vân Thanh Thanh đã trở lại liền vội vã chạy đến chỗ nàng, nhưng không có nhìn thấy người đâu, hỏi hạ nhân thì bọn họ nói nàng đã đi rồi. Lúc hỏi đi nơi nào? Không ai biết, phải đi hỏi Vân phu nhân. Sau khi hắn ở chỗ Vân phu nhân nghe được tiền căn hậu quả, cũng không có biểu hiện quá kinh ngạc, chỉ bảo Vân phu nhân nghỉ ngơi nhiều hơn, chuẩn bị đi biệt viện tìm Vân Thanh Thanh.
Vân Thanh Thanh trên đường trở về biệt viện gặp Bạch Mạn Điệp chạy khắp nơi tìm nàng, Bạch Mạn Điệp kinh dị hỏi nàng thế nào rồi? Nàng lại nói:
"Đại tỷ, muội lại gặp Thần Toán Tử......"
"A, lão nói cái gì?" Bạch Mạn Điệp tất nhiên là biết Thần Toán Tử không phải người bình thường. Lúc này, Vân Thanh Thanh liền đem những chuyện mình biết nói cho Bạch Mạn Điệp, cuối cùng còn nói quyết định của chính mình,"...... Đại tỷ, tỷ ủng hộ muội sao?"
Bạch Mạn Điệp cười nói:
"Này còn phải nói sao? Ta nhất định sẽ thay muội gánh vác tất cả, ủng hộ muội a. Bất quá, ân ân oán oán của muội và Đoạn Tiêu có vẻ lâu dài, thậm chí kiếp trước hắn vì muội mà chết, kiếp này lại suýt chết vì muội, nhưng chờ khi hắn khỏe lại, ta nhất định phải đánh hắn một chút, đến lúc đó muội đừng có ngăn cản ta nha."
"Cám ơn tỷ, đại tỷ." Vân Thanh Thanh thật tâm cảm tạ nàng.
"Nói gì đó." Bạch Mạn Điệp cười mắng, "Bất quá, tuy muội tha thứ cho hắn nhưng các ngươi vẫn có quan hệ huyết thống , tương lai các ngươi có đứa nhỏ......"
"...... Còn nữa, Đoạn Tiêu chưa chắc đã chấp nhận......" Vân Thanh Thanh ngừng lại. Quyết định là một chuyện, khi thực hiện lại là một chuyện khác.
Những ngày sau đó, Vân Thanh Thanh vừa chiếu cố Đoạn tiêu vừa sầu khổ không biết tương lai sẽ đi về đâu.
Vân Tĩnh đến biệt viện hai lần đều không thấy được Vân Thanh Thanh.
Một ngày, Vân Tĩnh lại ở bên ngoài khổ sở quấn quít lấy Bạch Mạn Điệp, xin nàng cho hắn gặp Thanh Thanh một lần.
"Thanh Thanh nàng không rảnh." Bạch Mạn Điệp hai ngày này đều bị hắn quấn lấy làm phiền.
"Ta có chuyện rất quan trọng cần nói cho nàng." Vân Tĩnh nói.
"Ngươi nói với ta, ta chuyển cáo cho nàng là được rồi."
"Không được, chuyện này phải để ta tự mình nói cho nàng......"
"Quên đi, ngươi không nói thì thôi."
Vân Tĩnh bực bội:
"Ngươi nói cho nàng, ta biết nàng không phải là muội muội của Đoạn Tiêu, ngươi bảo nàng tới gặp ta đi."
"Cái gì? Không có khả năng?" Lời này thật sự làm cho Bạch Mạn Điệp kinh ngạc.
"Ngươi sẽ không lừa ta vì muốn gặp Thanh Thanh đấy chứ?"
"Ngươi hẳn từng nghe Thanh Thanh nói qua, ta thích Thanh Thanh." Vân Tĩnh nói.
"Nếu Thanh Thanh thật sự là muội muội của ta thì ta làm sao có thể xem nàng như nữ nhân mà yêu nàng? Ngươi nói với nàng, ta muốn gặp nàng. Cho dù nàng không muốn biết."
Bạch Mạn Điệp nghĩ nghĩ rồi nói:
"Được, ngươi ở chỗ này chờ đi. Ta đi tìm Thanh Thanh."
Đi vào trong phòng, Bạch Mạn Điệp tìm được Vân Thanh Thanh, kể lại chuyện Vân Tĩnh vừa nói, Vân Thanh Thanh thật sự kinh ngạc.
"Chẳng nhẽ là thật?!"
"Vân Tĩnh thật sự thích muội?" Bạch Mạn Điệp không rõ việc này lắm.
Vân Thanh Thanh gật gật đầu:
"Đúng vậy, lúc muội vừa xuyên qua đến Lưu Thủy sơn trang cũng vì chuyện này mà hoảng sợ. Ca ca thích muội muội không phải loạn luân sao? Muội cũng vì vậy mà trốn hắn, mới đáp ứng hôn ước với Mộ Dung Thiên Lý, ai muội cũng không muốn gả, sau...... Muội đào hôn a. Sau đó liền gặp được tỷ, còn có Đoạn Tiêu......"
"Là như thế này a, vậy ngươi muốn hay gặp hắn không?"
"Đương nhiên muốn gặp, chuyện này muội còn có chút hoài nghi, dựa vào cái gì mà tin Ảnh Tử cùng...... lời của mẫu thân, nhận định Đoạn Tiêu là ca ca muội? Ở hiện đại hay dùng DNA để thử nghiệm......"
Lời Vân Thanh Thanh nói lập tức đem chuyện này dẫn đến một vấn đề khác.
"Thử máu!" Bạch Mạn Điệp cùng Vân Thanh Thanh trăm miệng một lời nói.
"Không sai, chính là thử máu, tuy không nhất định là 100%, nhưng cũng chính xác đến 50%, có thể tin được." Không đúng với khoa học nhưng cũng là phương pháp tốt nhất.
"Đúng vậy, muội đi gặp Vân Tĩnh đi, ta đi tìm Tịch Linh đến đây." Bạch Mạn Điệp nói.
"Được." Hai người phân công nhau hành động, cần phải bằng tốc độ nhanh nhất giải quyết dứt điểm chuyện phiền toái này.
****
"Đại ca." Vân Thanh Thanh ra cửa mời Vân Tĩnh tiến vào.
Một đôi mắt của Vân Tĩnh nhìn chằm chằm vào gương mặt Vân Thanh Thanh, vừa đi vừa nhìn nàng. Khiến cho Vân Thanh Thanh xấu hổ không chịu được, đại ca này xem ra còn chưa từ bỏ tật xấu.
"Đại ca, không cần nhìn muội, nhìn đường ấy."
"A, thực xin lỗi." Vân Tĩnh nghe được giọng nói tức giận của Vân Thanh Thanh thì xấu hổ thu hồi ánh mắt.
"Đại ca, nói đi."
"Nói cái gì?"
"Huynh đến tìm đến muội không phải muốn cho muội biết muội và Đoạn Tiêu không phải thân huynh muội hay sao? Tại sao bây giờ lại không nói."
"Muội đã xác định được tâm ý của mình rồi sao?" Vân Tĩnh nhìn Vân Thanh Thanh, mắt không hề chớp,"Nếu ta nói cho muội, chúng ta không phải thân huynh muội, muội có thể cùng ta ở chung một chỗ không?"
"Đại ca, chúng ta vốn không có khả năng." Vân Thanh Thanh nhìn hắn, thực chân thành nói, "Cho dù không có Đoạn Tiêu, chúng ta...... Cũng sẽ không cùng một chỗ. Muội thực có lỗi."
Vân Tĩnh lắc đầu:
"Nếu muội có thể đạt được hạnh phúc, cho dù ta buông tay cũng sẽ thực vui vẻ. Nhưng Minh Vương từng thương tổn muội như vậy, muội vì cái gì còn muốn ở chung một chỗ với hắn?"
Vân Thanh Thanh đột nhiên nở nụ cười:
"Đại ca, huynh tin tưởng vận mệnh không? Vận mệnh của muội và Đoạn Tiêu, đã bắt đầu từ rất lâu rồi, trước kia bọn muội cũng ở chung một chỗ. Vô luận là kiếp trước hay kiếp này, số mệnh của chúng tôi đều dây dưa không rõ, kiếp trước không thể giải quyết nên mới kéo dài đến kiếp này, còn nếu kiếp này vẫn không thể giải quyết thì có thể sẽ kéo đến kiếp sau, cho đến khi chấm dứt mới thôi. Cho nên, mặc kệ vì tâm nguyện hay vì khúc mắc tình cảm, đều đã đem chúng ta gắn kết với ta."
"Ta không biết muội đang nói cái gì," Vân Tĩnh nói,
"Bất quá, muội đã quyết định thì người làm đại ca như ta đây sẽ đưa cho muội một phần lễ vật cuối cùng."
"Lễ vật?" Vân Thanh Thanh cười nói, "Đại ca, huynh vĩnh viễn là đại ca tốt của ta."
Vân Tĩnh vui mừng gật gật đầu, thôi, duyên phận thật không thể cưỡng cầu.
"Kỳ thật, muội và Đoạn Tiêu không phải thân huynh muội."
Một câu của Vân Tĩnh đã gỡ bỏ tảng đá luôn đè nặng trong lòng Vân Thanh Thanh, nàng cảm thấy cả người thoải mái vô cùng.
"Đại ca, lời huynh nói là thật sao? Đây là sự thật? Không phải huynh soạn ra để lừa muội chứ?" Vân Thanh Thanh khẩn trương lôi kéo góc áo Vân Tĩnh hỏi.
"Đương nhiên là thật." Vân Tĩnh nói.
"Kỳ thật, trước kia nương từng sinh một nữ nhi, cũng chính là tiểu muội Băng Tâm của ta. Nhưng muội ấy vừa sinh ra không được bao lâu thì đã qua đời. Cha phi thường yêu thương nương nên không đành lòng thấy nương thương tâm, liền gạt nàng kiếm về một đứa trẻ, lừa nương nói đây là tiểu nữ nhi của nàng."
"Đứa nhỏ kia chính là muội?" Vân Thanh Thanh chỉ vào mình mà nói.
Vân Tĩnh gật gật đầu:
"Chuyện này ngoài cha ra chỉ có mình ta biết. Bây giờ chắc muội cũng hiểu được vì sao cha không thích thấy muội, không yêu thương muội chứ?"
"Bởi vì muội căn bản không phải là nữ nhi của hắn, cho nên hắn thấy không đáng chia sẻ tình yêu thương cho muội." Vân Thanh Thanh nói, "Sở dĩ huynh nói thích muội, muốn kết hôn với muội, cũng bởi vì huynh biết muội không phải thân muội muội của huynh, muội -- chẳng qua là đứa trẻ được nhặt về để an ủi người khác."
"Thanh Thanh, muội không cần nói như vậy." Vân Tĩnh vội vàng giữ chặt Vân Thanh Thanh hiện đang xao động, sắc mặt của nàng thoạt nhìn thật không tốt, "Đúng, ta thừa nhận vì ta biết chân tướng sự tình cho nên mới gần gũi với muội, yêu thương muội. Ta thích muội, ta biết muội và ta không có quan hệ huyết thống, chúng ta ở chung một chỗ sẽ không mắc tội loạn luân. Ta cũng biết ta sai rồi, ta không nên giấu muội, nhưng muội cũng biết trước kia muội không được kiên cường như bây giờ, ta có nói cho muội cũng vô ích......"
"Được rồi, huynh không cần giải thích." Vân Thanh Thanh nói, "Muội không hận huynh, cũng không hận Vân trang chủ, lại càng không hận Vân phu nhân. Nói gì thì nói, các ngươi cũng dưỡng dục muội mười tám năm, muội cũng không thể làm chuyện vong ân phụ nghĩa. Nhưng cũng xin huynh trở về nói cho Vân phu nhân, muội cám ơn bà trước kia đã chiếu cố muội......"
Vân Thanh Thanh nói ra những lời này, trong lòng cũng khó chịu dị thường. Xem ra mình vô luận ở kiếp trước hay kiếp này, hoặc là ở thế kỷ 21, hóa ra cũng vẫn là một cô nhi không cha không mẹ.
"Thanh Thanh......"
"Muội nói rồi, muội vẫn xem huynh là đại ca, cho nên xin huynh đừng hủy đi địa vị của huynh trong lòng muội." Vân Thanh Thanh nói.
"Huynh đi đi."
"......" Vân Tĩnh nhìn Vân Thanh Thanh lúc này, bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn nàng dần dần rời đi.
****
"Thanh Thanh, muội làm sao vậy?" Vân Thanh Thanh giống như mất đi hồn phách, đi tới trước mặt Bạch Mạn Điệp cùng Thủy Tịch Linh.
"Đại tỷ......" Vân Thanh Thanh giống người chết duối vớ được cọ gỗ, lập tức bổ nhào vào lòng Bạch Mạn Điệp.
Bạch Mạn Điệp cùng Thủy Tịch Linh vừa thấy Vân Thanh Thanh khóc lập tức cơn giận nổi lên.
"Thanh Thanh, muội nói đi, là ai khi dễ muội? Nói cho Đại tỷ, Đại tỷ đi tìm bọn họ tính sổ."
"Đại tỷ......" Vân Thanh Thanh lắc đầu, chỉ vùi đầu vào trong lòng Bạch Mạn Điệp khóc lớn, Thủy Tịch Linh nhìn nàng gấp đến độ đi vòng vòng, lại không hề có phương pháp gì.
Thẳng đến khi Vân Thanh Thanh khóc đủ thì mới nín.
"Đại tỷ, Tam tỷ, các tỷ......"
"Thanh Thanh, có chuyện gì liền nói cho các tỷ tỷ." Thủy Tịch Linh nói.
"Ân," Vân Thanh Thanh gật gật đầu, "Chốc nữa muội nói cho các tỷ biết, đi trước tìm Đoạn Tiêu thử máu."
"Cũng tốt."
Ba người đi vào phòng Đoạn Tiêu, nhìn thấy Ảnh Tử đang ở bên cạnh chăm sóc cho hắn.
"Tiểu công chúa, các ngươi đến đây làm gì?" Ảnh Tử đứng lên
.
Thủy Tịch Linh cầm một cái bát, nói,"Ta đến xem Minh Vương."
"Được." Ảnh Tử lùi lại để cho Thủy Tịch Linh đi đến trước mặt Đoạn Tiêu, lấy ra một cây chủy thủ, nắm lấy tay Đoạn Tiêu, nhẹ nhàng cứa một cái, máu đỏ tươi liền chảy vào trong cái bát.
"Ngươi làm gì?" Ảnh Tử nhìn thấy cảnh tượng này thì sốt ruột. Đây muốn làm cái gì? Thương tổn Vương sao? Ảnh Tử ta không cho phép.
"Ngươi đừng kích động." Bạch Mạn Điệp một tay chế trụ Ảnh Tử, nhìn Thủy Tịch Linh cái bát chứa máu tươi của Đoạn Tiêu đi đến trước bàn tròn, lấy một chén nước đổ vào, máu tươi lập tức ở trong bát nước hòa tan.
Bạch Mạn Điệp nhìn thấy liền nói với Thanh Thanh:
"Thanh Thanh, đến phiên muội."
"Muội......" Vân Thanh Thanh hiện tại có chút khiếp đảm. Có lẽ nàng lập tức sẽ biết được kết quả mà nàng muốn, nhưng nàng sợ hãi sợ hãi.
"Đừng sợ, có thể là nhóm máu giống nhau, đi thôi." Bạch Mạn Điệp cổ vũ nàng.
Thủy Tịch Linh cũng nói,"Đến đây đi, Thanh Thanh, thử rồi muội sẽ chết tâm, một hồi sẽ không nhớ việc này."
Vân Thanh Thanh không nhấc nổi chân, từng bước tiến lên, từng chút từng chút chậm rãi đi về phía trước.
"Nhanh lên a." Bạch Mạn Điệp nhìn bộ dạng Vân Thanh Thanh thì nóng vội, chậm như vậy không phải muốn tra tấn người khác sao, ngay cả nàng xem đều cảm thấy chậm không thể tin nổi.
Vân Thanh Thanh bị Bạch Mạn Điệp đẩy, vừa lúc vọt tới bên người Thủy Tịch Linh. Không để cho Vân Thanh Thanh lâm trận chạy trốn, Thủy Tịch Linh tay mắt lanh lẹ lập tức điểm trụ huyệt đạo Vân Thanh Thanh, sau đó giơ tay chém xuống, một giọt máu tươi liền rơi xuống trong bát màu đỏ nhạt.
Sau khi xong việc, Thủy Tịch Linh giải huyệt đạo cho Vân Thanh Thanh:
"Tốt lắm, chậm rãi xem đi."
Chốc lát bị chế trụ huyệt đạo, tiếp đó trong nháy mắt thấy máu tươi rơi xuống, sau đó lập tức giải khai huyệt đạo, những việc làm đó chỉ diễn ra trong thời gian một cái chớp mắt, nhưng Vân Thanh Thanh lại cảm giác như đã trải qua một thế kỷ, lâu đến đáng sợ.
Mà càng đáng sợ hơn nữa là khi Thanh Thanh chờ đợi, nàng cảm thấy mình căn bản không có can đảm để nhìn vào trong cái bát kia. Nàng bây giờ thật sự rất muốn chạy ra khỏi phòng, chỉ cảm thấy bầu không khí trong phòng rất áp lực.
Bạch Mạn Điệp biết rõ Vân Thanh Thanh đang nghĩ gì, thế nên Vân Thanh Thanh chưa kịp chạy trốn đã bị nàng lao đến bắt ngồi trên ghế.
"Không cho trốn, muội không phải đã quyết định rồi sao? Vậy phải có tin tưởng đi đối mặt với tương lai."
"Nhưng mà, muội......"
"Không nhưng mà gì hết, mau xem đi." Bạch Mạn Điệp dám đem đầu Vân Thanh Thanh ấn xuống, buộc nàng phải nhìn vào trong bát.
Vân Thanh Thanh bị ấn chặt quá, nhất thời không có khả năng chạy trốn, lại cứng đầu nghĩ nhắm mắt lại. Nàng nhanh, Thủy Tịch Linh so với nàng còn nhanh hơn, chỉ thấy hai điểm ngân quang, huyệt đạo giúp hai mắt Vân Thanh Thanh mở to đã bị Thủy Tịch Linh dùng ngân châm chế trụ, hiện tại muốn nhắm mắt cũng không có khả năng.
Diễn giải thì dài dòng , kỳ thật động tác này phát sinh trong nháy mắt. Nhìn vào trong cái bát đặt trên bàn, Vân Thanh Thanh vừa thấy giọt máu vừa rơi xuống kia, chậm rãi tan ra trong bát nước màu đỏ nhạt.
Nhưng nó chỉ tan ra mà thôi, không có hoàn toàn dung nhập vào phần máu màu đỏ nhạt kia. Sau khi tiếp tục kiên trì vài phút, Bạch Mạn Điệp giải khai huyệt đạo cho Vân Thanh Thanh, Thủy Tịch Linh cũng thu hồi ngân châm của mình, còn Vân Thanh Thanh vẫn đang kinh ngạc cái bát trước mắt, tựa hồ còn chưa tin chuyện này là sự thật.
Bạch Mạn Điệp phẩy tay trước mắt nàng:
"Thanh Thanh a, muội thấy chưa? Máu của các ngươi căn bản không hòa vào nhau, các ngươi không phải huynh muội a......"
"Này...... Này......" Nếu nói Vân Thanh Thanh ban đầu chỉ hơi tin tưởng lời nói của Vân Tĩnh thì giờ này nàng lại hoàn toàn tin tưởng. Vân Tĩnh có lý do để lừa của nàng, nhưng sựu thật lại không phải vậy. Thực tế quả nhiên là tiêu chuẩn kiểm nghiệm duy nhất. Nàng nhìn máu của mình không hề hòa lẫn vào máu của Đoạn Tiêu. Đây là sự thật, thiên chân vạn xác.
Mình không phải muội muội của Đoạn tiêu, mình cùng hắn không có quan hệ huyết thống.
Cho dù mình không biết cha mẹ thân sinh là ai; Cho dù mình ở trong nhà không được yêu thương; Cho dù từ trước chịu rất nhiều đau khổ. Hiện tại, trước sự vui mừng quá lớn này đều đã trở thành mây khói.
"Đại tỷ, Đại tỷ, đây là sự thật, đây là sự thật......" Vân Thanh Thanh phản ứng, mạnh mẽ ôm lấy Bạch Mạn Điệp, điên cuồng cười to:
"Đại tỷ, Đại tỷ, đây là sự thật, đây là sự thật......"
Nàng rất vui vẻ, giống như nàng lại nhìn thấy ánh mặt trời sáng chói của ngày mai, nàng giống như tìm lại được hạnh phúc trước kia, nàng rất cao hứng......Bất quá...... Đầu óc Vân Thanh Thanh vừa chuyển, liếc mắt nhìn Đoạn Tiêu như trước nằm ở trên giường hôn mê bất tỉnh, hỏi Thủy Tịch Linh:
"Tam tỷ, Đoạn Tiêu, hắn khi nào thì tỉnh?"
"Hai ngày nữa." Thủy Tịch Linh nói.
Vân Thanh Thanh buông Bạch MạnĐiệp ra, đi đến bên người Ảnh Tử:
"Ảnh Tử, ta nói cho ngươi, từ hôm nay trở đi, ta muốn canh giữ ở bên người Đoạn Tiêu, ngươi không cần đến."
"Các ngươi là huynh muội, không có khả năng......" Ảnh Tử còn chưa nói xong đã bị Vân Thanh Thanh dùng ánh mắt liếc sang Đại tỷ của mình, để cho Bạch Mạn Điệp lăng không đến điểm á huyệt huyệt của nàng ta.
"Còn nữa, ta lại đến nói cho ngươi, đừng hỏi ta tại sao lại làm như vậy, người chỉ cần làm theo lời ta là được, biết chưa. Nếu dám mặc kệ lời ta nói thì Minh Cung tiểu công chúa sẽ...." Vân Thanh Thanh nói xong liền theo Bạch Mạn Điệp cùng Thủy Tịch Linh rời đi.
Hoàn hảo, thời điểm đi tới cửa, Bạch Mạn Điệp lương tâm trỗi dậy, lăng không giải huyệt đạo cho Ảnh Tử.
"Kỳ lạ......" Ảnh Tử nhìn ba nàng tiến vào, nhìn các nàng diễn trò một hồi mà không hiểu chuyện gì, cuối cùng lại nhìn các nàng nghênh ngang mà đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.