Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

Chương 1431: Thiển Y gia tộc cùng Phiền thị (1)




“Cái gì?”
“Ứng Sơn Tuyết Ưng này mới tiến vào thánh tông không bao lâu, đã xông qua Nguyên Thần Cung tầng sáu?”
“Nhanh như vậy?”
Từng vị trưởng lão Nam Vân thánh tông nhận được tin tức, đều rất kinh ngạc. Tiến vào Nam Vân thánh tông nhanh chóng đột phá điều này cũng thông thường, mà nếu cân nhắc đến tuổi của Đông Bá Tuyết Ưng thì rất khoa trương —— năm trăm vạn năm mà thôi!
“Hắn có tiến vào ‘thời không giới’ tu hành hay không? Hơn ba vạn năm qua, có lẽ hắn tăng tốc thời gian trăm lần ngàn lần tu hành.”
“Không.”
“Hắn cũng không có thời gian tăng tốc, xem khí tức linh hồn của hắn, hơn năm trăm vạn năm chút.”
“Ta từng hỏi trận linh pháp trận, Ứng Sơn Tuyết Ưng mấy năm nay trừ ở động phủ của mình tiềm tu, hầu như đều là ở trong tàng thư giới lật xem điển tịch, chưa tiến hành thời gian tăng tốc tu hành.”
“Lật xem điển tịch? Ồ, cũng đúng, trong tàng thư giới có vô số điển tịch, cũng có rất nhiều kinh nghiệm của các tiền bối về tu hành 《 Nam Vân Thánh Thập Nhị Thức 》, Ứng Sơn Tuyết Ưng tiểu gia hỏa này nhắm chừng trước đó không có sư phụ, luôn luôn ở Hỏa Liệt thành loại tiểu địa phương đó vùi đầu tu luyện. Nay thoáng cái được kinh nghiệm của các tiền bối chỉ điểm, trước mắt sáng ngời, trực tiếp lĩnh ngộ đạt tới thực lực Nguyên Thần Cung tầng sáu, cũng rất bình thường.”
“Ừm, hẳn là như thế.”
Một đám trưởng lão thảo luận.
Tuy bọn họ lý giải một tuyệt thế thiên tài quá khứ không có chỉ điểm tốt, nay ở dưới điển tịch kinh nghiệm của các tiền bối chỉ điểm có điều đột phá rất bình thường. Nhưng chung quy mới năm trăm vạn năm, vẫn rất khủng bố.
...
Nam Vân quốc đô.
Trong một phủ đệ cực kỳ hoa lệ, trong một gian nhà trúc nước chảy vờn quanh, một vị nữ tử áo bào tím xinh đẹp khoanh chân ngồi, áo bào của nàng rất dài, hầu như chiếm nửa mặt đất căn nhà trúc.
Nàng đang cầm một cây kim, lần lượt thêu tranh.
“Chủ nhân.” Một vị nam tử bên ngoài, ở ngoài màn trúc của nhà trúc ốc cung kính nói, “Nam Vân thánh tông bên kia truyền đến tin tức.”
“Chuyện gì?” Nữ tử này lạnh nhạt nói, thanh âm kỳ ảo, trực tiếp thẩm thấu linh hồn người ta.
Trong lòng nam tử bên ngoài không khỏi khẩn trương, hắn biết rõ chủ nhân mình khủng bố cỡ nào, lập tức cung kính nói: “Nhập môn đệ tử mới nhất của Nam Vân thánh tông ‘Ứng Sơn Tuyết Ưng’ ngay tại hôm nay xông qua Nguyên Thần Cung tầng sáu, hắn tu hành đến nay, tổng cộng mới hơn năm trăm lẻ năm vạn năm.”
“Ồ? Bái thiếp của ta, mời hắn đến dự tiệc.” Thanh âm nữ tử mang theo một tia ý cười.
“Chủ nhân, hắn tên là Ứng Sơn Tuyết Ưng, là con em Ứng Sơn thị Nam Vân quốc.” Nam tử quỳ mọp bên ngoài liền nhắc nhở, “Ứng Sơn lão mẫu và Thiển Y gia tộc ta là có chút thù oán.”
“Hừ, Thiển Y gia tộc ta căn bản không đem Ứng Sơn lão mẫu đó để vào mắt, cũng chỉ Ứng Sơn lão mẫu vẫn nhớ thù mà thôi.” Nữ tử áo bào tím trong căn nhà trúc nhẹ nhàng cười nhạo, “Không cần so đo với lão thái bà đó, ngươi cứ đem bái thiếp của ta mời Ứng Sơn Tuyết Ưng đó tới, về phần hắn tới hay không? Là chuyện của hắn.”
“Vâng.” Nam tử cung kính đáp.
...
Nam Vân thánh tông, Đông Bá Tuyết Ưng đang ở trước động phủ của mình, khoanh chân ngồi bên vách núi ngọn núi, hít thở khí tức lành lạnh trong thiên địa, tập trung thôi diễn pháp môn tu hành.
Không có cách nào cả.
Ở trong Nam Vân thánh tông hắn căn bản không dám diễn luyện chiêu số quá cao thâm. Phải biết rằng, Nam Vân Thánh Thập Nhị Thức hắn mười thức đầu đều đã luyện thành, chỉ còn lại có hai thức cuối cùng, hắn muốn tìm hiểu thì phải tìm hiểu hai thức cuối cùng... Một khi thử diễn luyện, Đông Bá Tuyết Ưng có 99% nắm chắc, nhất định sẽ bị trận linh pháp trận Nam Vân quốc chủ bố trí phát hiện!
Mặc kệ là Nam Vân quốc đô, hay là Nam Vân thánh tông, đối với quốc chủ mà nói đều rất quan trọng, là hang ổ hắn kinh doanh vô tận năm tháng.
Nơi này phòng bị khẳng định rất nghiêm ngặt, không giữ lại chút sơ hở.
Mặc dù là tĩnh thất của đệ tử, cũng sẽ có trận linh pháp trận tra xét, một khi lưu lại ‘lỗ hổng’, tương lai sẽ bị kẻ địch lợi dụng, trở thành nơi sơ hở công phá toàn bộ Nam Vân quốc đô. Tuyệt thế kiêu hùng Nam Vân quốc chủ bực này, là sẽ không lưu lại loại sơ hở này. Phải biết rằng như Thái Hư thiên cung... cũng là khắp nơi đều tra xét.
Dưới tình huống bình thường, các đệ tử ở trong tĩnh thất tu hành, Nam Vân quốc chủ sẽ không quản.
Trừ phi xuất hiện tình huống khác thường!
Một tiểu gia hỏa năm trăm vạn năm, thế mà cũng đã bắt đầu diễn luyện chiêu số Nguyên Thần Cung thứ tầng chín? Điều này quá quỷ dị! Nhất định sẽ bị trận linh bẩm lên cho quốc chủ.
“Lấy địa vị Nam Vân quốc chủ, hẳn là biết có cường giả nguyên thế giới bên ngoài đầu thai chuyển thế chứ?” Đông Bá Tuyết Ưng âm thầm nói, “Không biết quốc chủ thái độ thế nào.”
Là thiện ý.
Hay là ác ý?
Hỗn độn hư không đệ nhất cường giả ‘Thánh Chủ’, có liên hệ với Giới Tâm đại lục hay không?
Địa vị Đông Bá Tuyết Ưng hiện nay chưa tới tầng đó, biết quá ít, cho nên hắn không dám cược! Không dám đem vận mệnh mình giao ở trong tay người khác, cách tốt nhất chính là... Đem mình ngụy trang thành một tuyệt thế thiên tài bình thường! Biên độ thực lực của hắn tăng lên, dựa theo phạm trù tuyệt thế thiên tài của toàn bộ Giới Tâm đại lục để nâng lên.
Không tính là yêu nghiệt nhất của sáu đại quốc gia cổ, nhưng có tư cách tính yêu nghiệt nhất Nam Vân quốc vậy là đủ!
“Ta học được rất nhiều điển tịch pháp môn trân quý trong Nam Vân thánh tông, thật ra có thể rời khỏi về Hỏa Liệt thành rồi.” Đông Bá Tuyết Ưng thầm nghĩ. Hỏa Liệt thành tiểu địa phương an toàn hơn, các loại đề phòng là xa xa không nghiêm ngặt bằng Nam Vân quốc đô! Hơn nữa lấy cảnh giới của mình, Hỏa Liệt hầu là căn bản không có khả năng phát hiện bí mật của mình.
Ở Hỏa Liệt thành, mới thích hợp mình tận tình tu hành, diễn luyện chiêu số cường đại.
“Vù.”
Xa xa, một bóng người bay tới.
“Đến rồi.” Trong lòng Đông Bá Tuyết Ưng hơi vui vẻ.
Đạt được điển tịch lại không vội mà đi, chính là đang chờ đợi một ngày này!
“Tuyết Ưng sư đệ.” Bên ngoài, một nam tử áo bào đen cười nói, “Ta tên Điền Thuần Huyết, so với ngươi bái vào Nam Vân thánh tông sớm hơn.”
“Điền sư huynh.” Đông Bá Tuyết Ưng nói.
“Ta phụng mệnh chủ nhân nhà ta, mời Tuyết Ưng sư đệ đi qua dự tiệc.” Nam tử áo bào đen vung tay lên, một tấm bái thiếp màu tím nhạt bay tới.
Đông Bá Tuyết Ưng tiếp nhận, vừa thấy hai chữ ‘Thiển Y’ trên bái thiếp, liền khẽ cau mày, lập tức vẻ mặt lạnh đi rất nhiều, lật xem bái thiếp, nhìn nội dung bên trong bái thiếp, sau đó vung tay lên, liền đem bái thiếp này lại ném trở về: “Mang về đi.”
Nam tử áo bào đen nhíu mày: “Sao, không nể mặt chủ nhân nhà ta?”
“Lúc trước Thiển Y gia tộc các ngươi ám toán lão tổ tông nhà ta, các ngươi cũng đã quên?” Đông Bá Tuyết Ưng cười lạnh.
“Tốt.”
Nam tử áo bào đen hừ lạnh một tiếng, quay đầu bỏ đi, nhanh chóng rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.