Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

Chương 1712: Áp Hoàng cùng Phi Tuyết đế quân (2)




“Năm vị trưởng lão cấm địa, đi theo ta.” Áp Hoàng đứng dậy.
“Vâng.”
Có năm vị trưởng lão khí tức cường thịnh nhất đều cung kính đáp, năm vị chúng nó, là kẻ mạnh nhất dưới trướng Áp Hoàng.
Vù vù vù vù vù vù...
Áp Hoàng một nhóm sáu vị, tất cả đều hóa thành ánh sáng bay qua cung điện, sau đó tất cả đều cùng nhau biến mất, xuyên qua hư không đi gặp vị Vu Phong đại đế kia.
...
Vu Phong đại đế, Đông Bá Tuyết Ưng bọn họ đội ngũ này bắt được hai mươi hai vị trưởng lão, mỗi người đều lộ ra nụ cười, kế hoạch lần này xem như thành công hơn phân nửa rồi!
“Chỉ cần Áp Hoàng thông minh chút, chúng ta lần này có thể đại công cáo thành. Cho dù nó thực sự ngu xuẩn tiếp tục chống cự, tổn thất hai mươi hai vị trưởng lão, hơn nữa đều là trưởng lão thân thể rất mạnh, đối mặt chiêu số linh hồn của Phi Tuyết huynh, các trưởng lão còn lại chỉ sợ càng thêm không chịu nổi, cũng chỉ năm đại trưởng lão cấm địa hơi khó chơi, chúng ta cho dù chính diện đánh tới, cũng có nắm chắc thắng lợi rất lớn.” Vu Phong đại đế tươi cười đầy mặt, hắn chờ mong hôm nay lâu lắm rồi.
Đông Bá Tuyết Ưng ở một bên mỉm cười, thì lại rất bình tĩnh.
Hắn đến, chính là giao dịch, hắn để ý vẫn là tu hành trong ‘Thất Linh Tháp’, để một hơi đạt tới Chung Cực!
Về phần đối phó Tử Nghiệt tộc?
Nói thật, ba đại chí tôn Tử Nghiệt tộc, mỗi người đều là đại ma đầu cực kỳ tà ác. Thập tam hoàng, trừ một kẻ thu mình rất ít có động tĩnh, mười hai kẻ khác, kẻ nào không phải giết chóc vô số? Nuốt ăn vô số dân bản xứ?
“Tử Nghiệt tộc tộc đàn này, cảm giác rất giống Hủy Diệt ma tộc, đều là trời sinh chỉ biết giết chóc nuốt ăn, khác biệt duy nhất là, Hủy Diệt ma tộc là chí cao quy tắc thai nghén mang theo sứ mệnh hủy diệt một thời đại.” Đông Bá Tuyết Ưng thầm nghĩ, “Mà Tử Nghiệt tộc, 99% Tử Nghiệt tộc trí tuệ cực thấp đều sẽ không rời khỏi hòn đảo bay, còn tốt chút. Mà Tử Nghiệt tộc đứng đầu... Trí tuệ đã rất cao, theo đuổi cường đại, không rời khỏi hòn đảo bay thì thôi, một khi rời khỏi đó là nuốt ăn khắp nơi.”
Tương đối mà nói, tộc đàn dân bản xứ còn bình thường chút, cũng là nam nữ sinh sản con cháu đời sau, cũng có cảm tình, vẫn rất tương tự với người tu hành.
Tử Nghiệt tộc, thuần túy là hòn đảo bay tự nhiên thai nghén mà ra.
“Đến rồi.”
“Bọn chúng đến rồi.”
Vu Phong đại đế, Đông Bá Tuyết Ưng cùng với năm vị thần tướng, mỗi người đều nhìn về phía trước.
Phía trước bỗng dưng xuất hiện sáu bóng người.
Bóng người cầm đầu rất gầy, trên người tràn đầy vảy, giờ phút này cánh lân giáp của nó cũng đã mở ra, ở lúc hoàn toàn triển khai cánh lân giáp, một đôi cánh này quả thực lớn đến kinh người. So với năm trưởng lão cấm địa bên cạnh nó cũng tỏ ra khổng lồ hơn rất nhiều. Ngược lại thân thể nó chỉ có bộ dáng một phần ngàn cái cánh.
Áp Hoàng dang cánh, một đôi mắt màu bạc đảo qua Vu Phong đại đế, sau đó ánh mắt dừng ở trên người Đông Bá Tuyết Ưng.
“Vị này, là Phi Tuyết đế quân phải không?” Câu nói đầu tiên sau khi Áp Hoàng hiện thân, đó là hỏi Phi Tuyết đế quân.
“Ngươi từng nghe nói danh hiệu Phi Tuyết huynh?” Vu Phong đại đế có chút giật mình, âm thầm may mắn, may mắn để Đông Bá Tuyết Ưng che dấu khí tức thay đổi dung mạo.
Đông Bá Tuyết Ưng thấy thế cũng không ngụy trang nữa, khôi phục khí tức bình thường, cũng khôi phục thành bộ dáng thiếu niên áo trắng Giới Tâm đại lục, đồng thời cười nói: “Đều nói nội bộ Tử Nghiệt tộc tin tức truyền rất chậm, không ngờ tên của ta, Áp Hoàng nhanh như vậy đã biết.”
“Là một trưởng lão dưới trướng ta biết được danh hiệu Phi Tuyết đế quân.” Áp Hoàng cũng mặc kệ Vu Phong đại đế, mà là tiếp tục nhìn Đông Bá Tuyết Ưng, nói, “Nó còn tưởng truyền thuyết về Phi Tuyết đế quân là lời đồn, nhìn thấy uy lực Phi Tuyết đế quân lần này ra tay, mới biết được tất cả đều là thật! Ở trước mặt Phi Tuyết đế quân, ta lần này bại không oan.”
“Thừa nhận thua rồi?” Vu Phong đại đế cười khẽ.
“Vu Phong, trước đây ngươi cũng thất bại bao nhiêu lần rồi, lần này ta không phải thua ngươi, là thua Phi Tuyết đế quân.” Áp Hoàng nói, “Có thể khiến hoàng cấp cũng trầm luân, đây là người đầu tiên trong lịch sử Giới Tâm đại lục với Đoạn Nha sơn mạch! Thua cường giả như vậy, cũng rất bình thường.”
Đông Bá Tuyết Ưng rất kinh ngạc than thở.
Hắn từng tiếp xúc nhiều Tử Nghiệt tộc, nói chuyện có trật tự như vậy, là kẻ đầu tiên!
“Phi Tuyết đế quân, ngươi cần gì giúp Vu Phong này? Luận bảo vật nhiều, đương nhiên là Tử Nghiệt tộc ta nhiều nhất, chúng ta mới là chủng tộc sinh ra trên hòn đảo bay.” Áp Hoàng nói, “Ngươi tới giúp ta, ngươi muốn bảo vật gì, ta cũng giúp ngươi đạt được, được không?”
“Mượn sức ta?” Đông Bá Tuyết Ưng càng kinh ngạc than thở.
Tính tình Tử Nghiệt tộc, mặc dù tầng đỉnh trí tuệ cao, đều không muốn thỏa hiệp, càng đừng nói chủ động mượn sức.
Áp Hoàng thật sự là kẻ khác biệt.
Nhưng nhìn từ tình báo, cũng thực sự là như vậy! Áp Hoàng, ở trong thập tam hoàng cũng là khác loài, nó rất cố ý khiến một đám hoàng giả Tử Nghiệt tộc cống hiến sức lực cho nó, trở thành trưởng lão dưới trướng nó! Đương nhiên ‘Máu’ bản thân nó cũng có tác dụng lớn đối với những trưởng lão này cũng là một mặt nguyên nhân, nhưng một mặt khác, nó cũng biết lợi dụng những ưu thế này.
Cho nên, nó thành quyền thế lớn nhất trong thập tam hoàng.
“Thứ Phi Tuyết huynh muốn, ngươi cũng không có.” Vu Phong đại đế khẽ biến sắc, hắn sợ Đông Bá Tuyết Ưng đáp ứng.
“Người tu hành muốn cái gì?” Áp Hoàng nhìn Đông Bá Tuyết Ưng, “Nghe nói người tu hành các ngươi, để ý nhất là chí cao bí bảo, còn có chính là tu hành cảnh giới? Ha ha, nói thật khéo, một vị hảo hữu của ta có một kiện chí cao bí bảo! Thậm chí ta nghĩ cách còn có thể giúp ngươi đi tìm thêm một hai món chí cao bí bảo, những cái này đều có thể tặng ngươi! Về phần cảnh giới tu hành, không gì ngoài một số vật phụ trợ, đều dễ nói chuyện.”
Vu Phong đại đế thật sự biến sắc rồi.
“Đến giúp ta, thế nào? Ngươi là người tu hành, không phải tộc đàn dân bản xứ. Ngươi giúp Vu Phong đại đế là giúp, giúp ta cũng là giúp.” Áp Hoàng mở ra cái cánh thật lớn, phi thường hòa khí nói, hiển nhiên coi trọng vị Phi Tuyết đế quân này trước nay chưa từng có.
“Làm Áp Hoàng thất vọng rồi.” Đông Bá Tuyết Ưng mở miệng nói.
Áp Hoàng nhất thời biến sắc, ánh mắt cũng âm trầm hơn rất nhiều.
Bị Đông Bá Tuyết Ưng từ chối, Áp Hoàng là cảm thấy thất vọng cùng phẫn nộ, nhưng Vu Phong đại đế lại là lộ ra sắc mặt vui mừng. Hắn biết, Đông Bá Tuyết Ưng đứng ở bên hắn, hắn hầu như là thắng chắc rồi! Trừ phi Áp Hoàng lựa chọn cá chết lưới rách.
“Vì sao giúp hắn, không giúp ta?” Đôi mắt màu bạc của Áp Hoàng lạnh như băng nhìn chằm chằm Đông Bá Tuyết Ưng, đè nén tức giận, “Ngươi muốn gì, ta đều sẽ dốc toàn lực giúp ngươi đạt được.”
“Áp Hoàng, vẫn là đừng giãy giụa nữa.” Bên cạnh Vu Phong đại đế cười nhạo nói, “Phi Tuyết huynh đã không giúp ngươi, ngươi cũng đừng làm khó hắn nữa.”
Đông Bá Tuyết Ưng ở một bên, ánh mắt bình tĩnh.
Áp Hoàng thấy thế rõ khuyên không nổi rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.