Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

Chương 219: Tri kỷ làm bạn




“Làm bọn họ tức giận?” Đông Bá Tuyết Ưng cười, cũng không chút giấu diếm, đem sự tình lần lượt nói hết ra.
Dư Tĩnh Thu ở bên cạnh nghe.
Nghe được Đông Bá Tuyết Ưng nói ‘Vì cường đại mà cường đại? Vì tu hành mà tu hành? Ta cảm thấy cuộc sống như vậy là một loại tra tấn’ ‘Bởi vì trong lòng ta cuồng nhiệt yêu thích, cho nên mới có thể không sợ hãi, một đường tiến lên’!
Từng câu nói đó...
Dư Tĩnh Thu có thể cảm giác được tín niệm kiên định phát ra từ đáy lòng của Đông Bá Tuyết Ưng! Loại tín niệm này vô cùng cường đại chắc chắn, ai cũng không thể lay động thay đổi.
“Ta có phải có chút tự đại hay không?” Đông Bá Tuyết Ưng cười hỏi.
“Không.” Dư Tĩnh Thu nhẹ nhàng lắc đầu.
“Ồ?” Đông Bá Tuyết Ưng có chút kinh ngạc. Trong Siêu Phàm, chỉ sợ mười người có bảy tám người đều sẽ cho rằng mình quá mức tự đại.
Dư Tĩnh Thu mỉm cười nói: “Ta có thể cảm giác được lòng tin của Tuyết Ưng sư huynh, cho dù Tư Không Dương quan chủ răn dạy ngươi, nhưng hôm nay đã trôi qua hơn sáu năm thời gian, Tuyết Ưng sư huynh ngươi vẫn không chút hối hận. Ta liền biết... Tuyết Ưng sư huynh ngươi lựa chọn hẳn là đúng.”
“Ha ha ha...” Đông Bá Tuyết Ưng nở nụ cười, “Thật không ngờ, nhiều người như vậy cho rằng ta sai, ngươi lại đồng ý ta.”
Đông Bá Tuyết Ưng nhìn dãy núi mênh mang, hăng hái: “Ngươi nói không sai! Hơn sáu năm thời gian qua đi, ta cũng chưa hối hận chút nào, bởi vì ta tin tưởng... Đường của ta hiện nay, càng hoàn mỹ hơn xa so với thủy hỏa chân ý!”
“Nhìn đi, thời gian có thể chứng minh tất cả.” Đông Bá Tuyết Ưng tự tin nói.
“Ta chờ Tuyết Ưng sư huynh nắm giữ thượng phẩm chân ý.” Dư Tĩnh Thu nói.
Trong mắt người tình có Tây Thi.
Đạo lý tương tự, nữ nhân sau khi sinh ra tình cảm sùng bái đối với một nam nhân, sẽ tự nhiên mà vậy đứng ở bên hắn, mặc dù đám người Tư Không Dương quan chủ răn dạy, nàng cũng nguyện ý đứng ở bên Đông Bá Tuyết Ưng.
Vù vù.
Hai người sóng vai phi hành.
“Nhìn.” Đông Bá Tuyết Ưng chỉ vào ngọn núi cao ngất trong mây phía trước, “Đó là Trùng Vân phong, là một ngọn núi ta thích nhất, ta bình thường đều ở đây tu luyện thương pháp.”
“Trùng Vân phong?” Mắt Dư Tĩnh Thu rất sáng, ngẩng đầu nhìn đỉnh núi kia, ngọn núi sừng sững dốc đứng này ở trong mắt nàng cao ngạo giống như Đông Bá Tuyết Ưng, “Tuyết Ưng sư huynh, có thể đi lên nhìn một chút không?”
“Đương nhiên, ai cũng có thể lên.” Đông Bá Tuyết Ưng cười nói.
Hai người lập tức hướng đỉnh Trùng Vân phong bay đi.
******
Từng năm trôi qua.
Toàn bộ Hạ tộc vẫn một mảng tường hòa, đám Siêu Phàm trẻ tuổi trong Xích Vân sơn thế giới, Trương Bằng vẫn si ngốc muốn theo đuổi Trác Y sư tỷ, nhưng Trác Y sư tỷ căn bản không coi trọng hắn! Tư Đồ Hồng thì hướng Tĩnh Thu tiểu sư muội hiến ân cần... Một bộ dáng phong độ nhẹ nhàng, ở các mặt hỏi han ân cần, nhưng Dư Tĩnh Thu vẫn duy trì khoảng cách với hắn.
Mà Đông Bá Tuyết Ưng xếp hạng nhất đếm ngược, tu hành lại là cuồng nhiệt nhất.
Hắn trừ bộ phận thời gian ở Hạ Sử các đọc hồ sơ, thời gian khác hầu như đều ở Trùng Vân phong tu hành! Loại trình độ tu hành cuồng nhiệt này... Khiến các Siêu Phàm trẻ tuổi khác đều líu lưỡi! Bọn họ buồn bực, cứ một mực tu luyện điên cuồng như vậy, không phiền sao? Tu luyện không phải nên có co có giãn sao? Luôn bức bách bản thân như vậy, thần kinh luôn căng thẳng, chẳng lẽ sẽ không nổi điên sao?
Nhưng trên thực tế——
Đông Bá Tuyết Ưng từ trước tới nay không cảm thấy mệt, bởi vì, hắn luôn vô cùng ‘Cuồng nhiệt yêu thích’! Hắn tu hành, là sở thích cuồng nhiệt của chính hắn, là thứ hắn trầm mê.
...
Đỉnh Trùng Vân phong, lúc chạng vạng chân trời có ánh nắng chiều, chiếu rọi ở đỉnh núi xa xa, đẹp không tả nổi.
Dư Tĩnh Thu toàn thân đồ trắng đang ngồi trên chiếu, trước mặt nàng đang lơ lửng một mô hình pháp thuật hình chùy thật lớn, tập trung quan sát mô hình pháp thuật này, thỉnh thoảng nhẹ nhàng điểm một cái, mô hình pháp thuật sẽ có bộ phận tán loạn một lần nữa cấu thành. Đăm chiêu tìm hiểu hồi lâu, nàng liền ngẩng đầu nhìn thanh niên đồ đen mộc mạc một chỗ khác bên cạnh đang ở đỉnh núi hành tẩu tìm hiểu, khóe miệng không khỏi có một tia mỉm cười ngọt ngào.
Đông Bá Tuyết Ưng như có chút cảm giác, nhìn Dư Tĩnh Thu, cũng không khỏi lộ ra mỉm cười.
Từ sau khi Dư Tĩnh Thu đến đây hắn tu hành sở dĩ càng thêm cuồng nhiệt, cũng bởi vì có Dư Tĩnh Thu bầu bạn.
Dư Tĩnh Thu... Cũng thích đến Trùng Vân phong. Nàng cũng không quấy rầy Đông Bá Tuyết Ưng, chỉ ở bên cạnh nghiên cứu thiên địa tự nhiên, cân nhắc mô hình pháp thuật.
Đông Bá Tuyết Ưng thì nghiên cứu thương pháp.
Hai người rất ít nói chuyện, đều tự tu hành. Nhưng ngẫu nhiên ánh mắt giao hội, lại đều có thể đủ cảm giác tâm ý của nhau.
Ngẫu nhiên tán gẫu câu được câu không.
Ở trong tu hành cô tịch, bọn họ đã sớm là tri kỷ của nhau, đồng bạn với nhau.
Thời gian dài...
Hai người bọn họ đều hiểu tâm ý đối phương.
Đông Bá Tuyết Ưng quả thực cũng thích Dư Tĩnh Thu, lúc trước lần đầu tiên nhìn thấy đã có chút động lòng, lại là tri kỷ trên tu hành, thời gian dài chút, cảm tình hai người tất nhiên sâu.
Dư Tĩnh Thu lúc trước đã có chút yêu thương đối với Đông Bá Tuyết Ưng, hơn nữa sau khi ở chung với nhau, cảm tình đối với Đông Bá Tuyết Ưng cũng càng sâu hơn.
Tuy nhiên ——
Hai bên đều có tình đối với đối phương, hơn nữa cũng đều biết tâm ý của nhau, nhưng hai người bọn họ đều chưa tính lập tức hôn nhân gả cưới.
Làm Siêu Phàm sinh mệnh, sinh mệnh dài đằng đẵng, bọn họ càng thích cảm tình thuận theo tự nhiên hơn, để cảm tình hai bên dần dần nồng đậm... Đến thời điểm đôi bên đều cảm thấy nên kết hôn, chỉ sợ liền có thể cử hành hôn nhân. Về phần hiện tại? Hai người bọn họ đều cần tiêu phí rất nhiều thời gian ở trên tu hành, cũng không vội chuyện hôn nhân.
“Ừm? Rốt cuộc chỗ nào không đúng nhỉ?”
Đông Bá Tuyết Ưng buồn rầu hành tẩu ở trên đỉnh núi, soạt, bỗng bên cạnh lại xuất hiện một gã Đông Bá Tuyết Ưng, sau đó bên tảng đá cách đó không xa lại có một gã Đông Bá Tuyết Ưng ngồi.
Ba gã Đông Bá Tuyết Ưng, ở trên đỉnh núi, có đang đi lại, có nằm, có ngồi.
Bọn họ hoặc nhíu mày đăm chiêu, hoặc phiền não nghi hoặc, hoặc lẩm bẩm.
“Ta đã đạt tới Vạn Vật cảnh tầng thứ ba.”
“Ở trên huyễn thuật hẳn đã tính là không tệ rồi. Nhưng trên công kích... luôn khiếm khuyết chút.” Ba gã Đông Bá Tuyết Ưng, một gã trong đó ngón tay nhẹ nhàng đâm một cái.
Xôn xao ——
Ngón tay đâm ra, giống như dòng khí ba màu phong hỏa thủy quấn quýt vờn quanh ngón tay, tựa như không gì không phá được, ở trong không khí đâm ra một sóng chấn động mắt thường có thể thấy được, sóng chấn động này xuyên qua vài dặm khoảng cách, bắn ở trên một ngọn núi cao. ‘Phốc’ một tiếng, sóng chấn động trực tiếp đâm ra lỗ thủng sâu thẳm trên vách đá, sâu khó thấy đáy.
Chỉ uy lực một ngón tay... đã mạnh hơn nhiều so với một số cửu phẩm chân ý, bát phẩm chân ý đầy đủ!
“Cái này không phải thứ ta muốn.”
“Ta muốn thương pháp, một cú đâm này, nên càng thuần túy hơn! Vạn vật hợp nhất, một cú đâm tất cả đều phát ra.” Ba gã Đông Bá Tuyết Ưng đều đang lẩm bẩm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.