Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

Chương 750: Thiên Vân Đế quân (2)




Thiên Vân đế quân, cũng là giới thần tứ trọng thiên, nhưng tiếng tăm của hắn lại lớn hơn nhiều. Hắn vốn là nhất phẩm chân ý Siêu Phàm của vật chất giới! Kinh tài tuyệt diễm, lấy cường hãn bá đạo trứ danh, vừa mới bắt đầu là được một vị đại năng giả bình thường thu làm thân truyền, nhưng bản thân hắn lại có kỳ ngộ, đạt được một môn tuyệt học thần bí, hắn là dựa vào giết chóc chiến đấu, tung hoành bốn phương.
Được Vạn Thần điện chủ nhìn trúng, tự mình ra mặt, khiến Thiên Vân đế quân hai lần bái sư, lại bái ở môn hạ Vạn Thần điện chủ, được cẩn thận dạy.
Sau đó, Thiên Vân đế quân càng một bước lên trời, hai môn tuyệt học trong người, hỗ trợ lẫn nhau, chiến lực siêu mạnh! Ở lúc giới thần tứ trọng thiên đã có chiến tích chính diện đánh chết đại năng giả, đây quả thực là một sự kiện không thể tưởng tượng. Tuy hắn đã là người của hai ngàn ức năm trước, nhưng tiếng tăm lại cực lớn. Đông Bá Tuyết Ưng và Dư Tĩnh Thu đều biết có một nhân vật như vậy.
Nhưng Thiên Vân đế quân cả đời này, tựa như luôn luôn chiến đấu cùng giết chóc.
Hắn có một nữ tử cực yêu, cũng là giới thần tứ trọng thiên, chỉ là chết ở trong tay ‘Hủy Diệt quân chủ’ một trong tam tổ của Huyết Nhận thần đình. Thiên Vân đế quân tràn ngập thù hận, bởi vì hắn cũng là lĩnh chủ vật chất giới, không sợ hãi chút nào, đấu với ‘Hủy Diệt quân chủ’, bùng nổ chém giết, rất thảm thiết. Phân thân của hắn chết trận nhiều lần! Nhưng mỗi lần đều một lần nữa từ vật chất giới thai nghén sinh ra, lại lần nữa giết ra.
Hắn giết quá nhiều, ở trong chiến đấu, thực lực cũng càng ngày càng mạnh.
Lúc giới thần tứ trọng thiên, thực lực cũng đã tiếp cận tam tổ. Đương nhiên không thật sự sánh với tam tổ. Trong lịch sử có thể lấy giới thần tứ trọng thiên có thể đạt tới chiến lực tam tổ, chỉ có một vị ‘Trúc Sơn phủ chủ’.
Thiên Vân đế quân và Hủy Diệt quân chủ, đấu quá độc ác.
Huyết Nhận thần đế ra mặt giảng hòa.
Vô dụng!
Thiên Vân đế quân ai cũng không nể mặt, Vạn Thần điện chủ cũng bảo vệ gã đệ tử này.
Đoạn thời gian đó, hắn, ảnh hưởng đối với toàn bộ thần giới cũng là chấn động, rất nhiều đại năng giả đều kiêng kị hắn sợ hãi hắn, không muốn chấp tên điên này.
Nhưng về sau hắn lại đột phá đại năng giả thất bại, từ đó liền lặng yên không một tiếng động.
“Không ngờ giới thần tứ trọng thiên yêu nghiệt chiến thiên chiến địa, thậm chí đấu với Hủy Diệt quân chủ năm tháng dài lâu, cũng nán lại ở đây thật lâu.” Đông Bá Tuyết Ưng nhìn văn tự trên vách tường.
“Ta, Thiên Vân!”
“Ta ghét ác như thù, không quen nhìn thì đánh đánh giết giết, vốn rất thống khoái. Về sau gặp Thu Lam ta cả đời yêu nhất, chỉ là Hủy Diệt lão tặc đã hủy diệt tất cả cái này. Ta thề, nhất định phải chém giết Hủy Diệt lão tặc. Mặc dù hắn là sư phụ của thần đế! Ha ha ha... Hủy Diệt lão tặc khiếp đảm, sợ, thế mà cầu đồ đệ hắn thần đế, bảo thần đế cho hắn một đóa ‘Nhân Quả Nghiệp Hỏa Hoa’, ám toán ta... Từ đó về sau vô tận nhân quả bị chuyển tới thân ta.”
“Nhưng nhân quả lớn nữa lại như thế nào?”
“Ta tin tưởng, đạo tâm của ta, có thể phá tất cả trở ngại.”
“Ta ở trong phủ đệ nơi vẫn thạch này dốc lòng tu hành, dò xét trung tâm pháp trận trong một viên vẫn thạch này, mượn dùng pháp trận trung tâm vẫn thạch, có thể cảm thụ pháp trận mênh mông của toàn bộ Hồ Tâm đảo. Ta từ trong đó tìm hiểu nhiều năm, cảm ngộ cực nhiều, ta tin tưởng lấy lực phá pháp, khi cảnh giới ta đủ cao, khi đạo tâm ta đủ mạnh, chung quy sẽ đột phá nhân quả trói buộc thành tựu đại năng.”
“Để lại lời ở đây, ta liền thề sống chết liều một phen! Nay bản tôn thần tâm tuy gần tán loạn, nhưng ta càng là thời khắc cuối cùng, ta cảm thấy đó là lúc giãy thoát trói buộc siêu thoát.”
“Không thành công thì chết.”
“Ta phải thành công. Cũng nhất định sẽ thành công, chỗ trung tâm pháp trận trong vẫn thạch ta cũng xây dựng một ngôi đình, hậu bối hẳn là có thể tìm được.”
Sau khi văn tự hết.
Đông Bá Tuyết Ưng và Dư Tĩnh Thu nhìn nhau.
“Thật không ngờ, một trong tam tổ, là sư tôn ‘Hủy Diệt quân chủ’ tôn quý của thần đế bệ hạ thế mà sẽ dùng Nhân Quả Nghiệp Hỏa Hoa trong truyền thuyết ám toán Thiên Vân đế quân.” Dư Tĩnh Thu cảm thán, “Thân phận như thế, không phải chính diện đánh chết, cũng không dám chờ Thiên Vân đế quân thành đại năng giả, mà là ám toán, nhưng tin tức như vậy thế mà trong thần giới cũng chưa bao giờ truyền lưu.”
Đông Bá Tuyết Ưng cảm giác được khí phách ngút trời trong văn tự kia, có thể xa xa cảm giác được nhân vật chói mắt đó của hai ngàn ức năm trước, có thể ở lúc bản tôn gần tán loạn, đạo tâm còn kiên định như thế, thật sự xuất sắc.
Đáng tiếc, đáng tiếc bị hủy rồi. Nếu không thành đại năng giả nhất định là tiền đồ vô lượng.
“Hủy Diệt quân chủ dù sao cũng là sư phụ của sư tôn ta.” Đông Bá Tuyết Ưng nói, “Thiên Vân đế quân lúc còn sống chói mắt, nhưng sau khi chết chung quy tan thành mây khói. Sở dĩ tin tức này không truyền lưu, nhắm chừng sư tôn ta, Vạn Thần điện chủ bọn họ có đàm phán thỏa hiệp gì đó.”
“Ài, đáng tiếc.” Đông Bá Tuyết Ưng xem mà lắc đầu.
Theo lý thuyết Hủy Diệt quân chủ là bên mình, nhưng mình lại không kìm lòng được có khuynh hướng Thiên Vân đế quân bên này hơn.
Thiên Vân đế quân tuy đạo tâm không thể lay động, tới gần một khắc cuối cùng cũng muốn liều một phen, nhưng Đông Bá Tuyết Ưng bọn họ làm người của sau này lại rất rõ, Thiên Vân đế quân cuối cùng đã thất bại.
Vợ chồng hai người Đông Bá Tuyết Ưng xem hết phủ đệ, cũng chưa có phát hiện khác, lập tức đi ra khỏi phủ đệ.
“Soạt.”
Đứng ở cửa phủ đệ, thân ở đáy của thung lũng lớn, ngoài thân Đông Bá Tuyết Ưng bỗng có lượng lớn ánh sáng bắn ra, chính là thái hạo lực. Lượng lớn thái hạo lực tràn ngập ra, nhanh chóng đem toàn bộ vẫn thạch đường kính vạn dặm hoàn toàn bao phủ.
“Thế nào?” Dư Tĩnh Thu hỏi.
“Rất nhiều chỗ tầng ngoài cùng của vẫn thạch đều có chút vết nứt, phần lớn đều không bắt mắt. Vết nứt tương đối bắt mắt tổng cộng có tám chỗ.” Đông Bá Tuyết Ưng cười nói, “Đi, chúng ta thử xem, xem Kiếp Diệt Thạch Tinh tám chỗ này có thể bóc xuống hay không.”
Khẽ cất bước.
Tốc độ vợ chồng hai người nhanh cỡ nào, chỉ đi vài bước, đã tới bề mặt một chỗ vẫn thạch, một khối đá bề mặt nơi này hầu như hoàn toàn vỡ ra, chỉ còn lại có một tia lưu lại với phía dưới.
“Đây là vết nứt lớn nhất, hầu như hoàn toàn bong ra rồi.” Đông Bá Tuyết Ưng cười nói, “Một viên vẫn thạch này đã rất lâu rất lâu không có người tu hành đến, cho nên mới để chúng ta phát hiện.”
“Ta thử trước xem.” Dư Tĩnh Thu nói, lập tức đưa tay chỉ một cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.