Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

Chương 833: Đi ra (2)




Đông Bá Tuyết Ưng dù sao cũng là một trong hai thành viên Hủy Diệt quân đoàn trong một kỷ nguyên vũ trụ này, một người khác là Bàng Y.
Ở Huyết Nhận thần đình Ân Thạch biệt viện, trong động phủ của Đông Bá Tuyết Ưng, Dư Tĩnh Thu đang cùng con gái Đông Bá Thanh Dao thảo luận đạo tu hành, về phần con trai Đông Bá Ngọc bởi vì vẫn kẹt ở bình cảnh chưa đột phá, cho nên sớm đi ra ngoài xông pha rồi.
“Con gái, con gái à.” Ma Tuyết quốc chủ vội tới, vẻ mặt kinh hỉ.
“Phụ thân, làm sao vậy?” Dư Tĩnh Thu có chút kinh ngạc.
“Đứa con rể này của ta thật khá, thật khá!” Ma Tuyết quốc chủ tán thưởng.
“Ồ?”
Dư Tĩnh Thu, Đông Bá Thanh Dao đều nghi hoặc khó hiểu.
“Các ngươi nghe ta nói rõ cho các ngươi.” Ma Tuyết quốc chủ kích động vô cùng, cả đời hắn cũng chưa từng vẻ vang như vậy, đứa con rể này của hắn nay đã đi ra một bước này.
...
Vù.
Đông Bá Tuyết Ưng đi qua ở trong lốc xoáy ác ma, ở dưới lốc xoáy thổi quét từng lần một xuyên qua thời không, xuyên qua thời không cũng không có quy luật, nhưng hắn vẫn cảm ứng vị trí của ‘La ma chủ’!
Tuy vừa mới trải qua một trận chiến, nhưng Đông Bá Tuyết Ưng vẫn tự mình hiểu lấy.
“Ta và Kỳ Hải hoàng, hắn không làm gì được ta, ta cũng không làm gì được hắn.” Đông Bá Tuyết Ưng hiểu điểm ấy, “La ma chủ thì khác! La ma chủ đánh giá là một người lợi hại nhất cấp tôn giả trở xuống trong toàn bộ thần giới thâm uyên, từng chính diện cứng đối cứng với tôn giả, hắn sở trường nhất là lực lượng. Nhắm chừng lực lượng còn ở trên ta, sát chiêu của hắn ta cũng không phá giải được.”
La ma chủ nổi tiếng nhất chính là lực lượng!
Ở thật lâu thật lâu trước kia, hắn từng ở trên Nguyệt Lượng tinh lấy một địch tám, lực lượng khủng bố quét ngang tám vị đại năng giả liên thủ, hai vị mất mạng, sáu vị chạy trốn!
Hắn từng không chỉ một lần chính diện chiến đấu với cấp tôn giả, sau đó chạy trốn rời đi.
“Mấy vị khác tựa như cũng không dám đuổi giết nữa?” Khóe miệng Đông Bá Tuyết Ưng hơi nhếch lên, “Cũng tốt.”
Chỉ tránh đi một mình La ma chủ sẽ thoải mái hơn nhiều.
“Thật không ngờ chỉ chớp mắt ta thế mà giống một số tồn tại trong truyền thuyết, có thể lấy một địch nhiều, còn giết một vị đại năng giả.” Đông Bá Tuyết Ưng cảm khái, “Bất tri bất giác đã tới cấp độ như vậy, nhưng kế tiếp muốn tiến một bước nữa thì khó khăn.”
Về sau thực lực tăng lên sẽ rất chậm.
Dù sao làm nhất phẩm chân ý Siêu Phàm, liền mạch lưu loát tu luyện đến giới thần tứ trọng thiên, đây là giai đoạn thực lực hắn tăng vọt nhanh nhất! Trong lịch sử nhất phẩm chân ý Siêu Phàm hầu như đều là như thế, đương nhiên Đông Bá Tuyết Ưng ở trong bọn họ cũng xem như người nổi bật, dù sao hắn là phá kỷ lục thành giới thần tam trọng thiên nhanh nhất.
“Không có con đường khác, tích lũy dày bộc phát mãnh liệt.” Đông Bá Tuyết Ưng rất hiểu điểm ấy, chỉ có trụ cột tu hành vững chắc, tích lũy đủ hùng hậu tự nhiên sẽ đột phá nắm giữ thiên địa quy tắc hoàn chỉnh! Siêu thoát khỏi dòng sông thời gian, thật sự vĩnh hằng, nay hắn ở trong dòng sông thời gian tuy là sinh mệnh rất cường đại, nhưng vẫn chưa thể thoát ly trói buộc.
Vù!
Ở trong Tam Thủ thần sơn, chỉ có La ma chủ đang truy đuổi, Đông Bá Tuyết Ưng rất nhẹ nhàng về tới Kỳ Thủy thế giới.
Trong Kỳ Thủy thế giới, vẫn một mảng đại dương mênh mông.
Đông Bá Tuyết Ưng phi hành tốc độ cao trực tiếp cắm vào trong nước, xuyên qua đại địa cát, rất nhanh đã đến dưới đáy của mặt đất cát, đứng ở trên màng dày màu đỏ sậm kia, ngoài thân trực tiếp bay ra Thái Hạo lực, Thái Hạo lực mãnh liệt trực tiếp xé rách màng dày màu đỏ sậm chui vào sâu bên trong đem bảo vật trữ vật được giấu thu về.
Từ trong bảo vật trữ vật lấy ra bản gốc Huyết Ma quyển quyển thượng.
“Quyển thượng của tuyệt học?” Đông Bá Tuyết Ưng nhìn một quyển sách này trong tay, quyển sách giống như biển máu ngập trời xâm nhập bản tôn thần tâm của Đông Bá Tuyết Ưng, khí tức tà ác tanh máu cũng tràn ngập ra.
“Cũng không biết là ai sáng tạo tuyệt học này, tựa như cực tà ác.” Đông Bá Tuyết Ưng lật tay thu lại.
“Vốn không tính mang theo bản gốc này đi ra ngoài.” Đông Bá Tuyết Ưng mỉm cười, “Chỉ là không ngờ hai khối tàn phiến kia kết hợp thành phù bài có công dụng như vậy.”
Cho dù thực lực hiện nay, Đông Bá Tuyết Ưng cũng không nắm chắc giữ được mạng ở trước mặt Bạch quân vương.
Vốn không tính mang bảo bối ra ngoài. Một khi bị giết, Huyết Ma quyển này không phải bị Bạch quân vương chiếm được?
Nhưng ——
Một khối phù bài kia, lại có chỗ cực kỳ đặc thù.
Tuy khiến Đông Bá Tuyết Ưng rất kiêng kị, nhưng ít nhất, có nắm chắc rời khỏi hắc ám thâm uyên.
“Hy vọng đừng dùng đến nó.” Đông Bá Tuyết Ưng thầm nhủ.
“Đi.”
Vù.
Sau khi thu Huyết Ma quyển, Đông Bá Tuyết Ưng lập tức phá không bay đi.
Hắn sau khi rời khỏi Kỳ Thủy thế giới, một đường tiến lên! Hắn sớm từ Hỏa Thành tôn giả bên đó chiếm được một số tình báo cơ bản nhất của Tam Thủ thần sơn, cho nên ở trong Tam Thủ thần sơn cố ý bảo trì khoảng cách với La ma chủ, lượn một vòng lớn, rốt cuộc đến một trong các lối ra đầu ác ma khổng lồ của Tam Thủ thần sơn.
“Rốt cuộc sắp đi ra rồi, bên ngoài chính là Bạch quân vương nhỉ.” Đông Bá Tuyết Ưng nhìn phía trước, phía trước là lối ra mồm to như cái chậu máu của đầu ác ma, thông qua lối ra khổng lồ cũng có thể nhìn thấy bầu trời mây trắng bên ngoài.
Đông Bá Tuyết Ưng hóa thành một luồng sáng từ trong cái mồm to như chậu máu của đầu ác ma bay ra.
“Đi ra rồi.” Bay ra khỏi Tam Thủ thần sơn, Đông Bá Tuyết Ưng lập tức cảm giác được trên người chợt nhẹ đi, cũng có thể thao túng đối với thế giới lực chung quanh, cũng có thể xuyên qua thời không, ở trong Tam Thủ thần sơn bị hoàn toàn áp chế, ngay cả đi đường cũng chỉ có thể chậm rãi bay.
“Hừ!”
Một tiếng hừ lạnh chợt truyền đến.
Đông Bá Tuyết Ưng liền quay đầu nhìn lại, liền thấy được một nam tử tuấn mỹ áo giáp bạc trắng giữa không trung, thanh niên tuấn mỹ này khuôn mặt lạnh lùng, trong mắt cũng có sự lạnh lùng, giống như nhìn con kiến! Bạch quân vương ở cả hắc ám thâm uyên cũng là có tiếng hiếu sát, sự hiếu sát của hắn có thể khiến các ác ma từ khi sinh ra đã trưởng thành trong chém giết cũng sợ, có thể tưởng hung tàn độc ác điên cuồng tới cỡ nào!
Đều nói ác ma khủng bố! Bạch quân vương, chính là ác ma trong ác ma!
“Bạch quân...” Đông Bá Tuyết Ưng vừa mở miệng.
“Soạt.” Bên hông Bạch quân vương có một thanh kiếm, nháy mắt rút kiếm ra khỏi vỏ, không nói gì thêm, trực tiếp bổ tới một kiếm.
Thế giới chung quanh hoàn toàn đọng lại, khiến Đông Bá Tuyết Ưng cũng không kịp né tránh.
Kiếm quang mỹ lệ.
Lướt qua không gian, giống như một dải cầu vồng trên bầu trời.
Thật đẹp!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.