“Vị thứ chín.” Đông Bá Tuyết Ưng một lần này đã bắt đầu trải qua cuộc đời vị nhân vật chính thứ chín, quá khứ nhiều năm như vậy hắn cũng chưa chống đỡ qua vị thứ chín.
Vị nhân vật chính thứ chín, nhân vật chính rất thuần phác, ở trước hai mươi lăm tuổi đều là trải qua cuộc sống phàm nhân bình thường, thậm chí ngay cả đại thành cũng chưa tiến vào mấy lần. Hai mươi lăm tuổi năm ấy thức tỉnh giới thần huyết mạch, sau khi thức tỉnh liền trực tiếp trở thành sinh mệnh Siêu Phàm, quá khứ kiến thức quá ít, vừa thành sinh mệnh Siêu Phàm, các thế lực mượn sức khiến hắn chìm đắm trong ôn nhu hương, hắn nhận định đó là tình yêu chân thực, hơn nữa lần lượt bị lợi dụng, cuối cùng thậm chí bị giam giữ. Bị một vị Siêu Phàm bán thần pháp sư lấy để chuẩn bị làm tài liệu thực nghiệm.
Ở trong lao ngục hắn mới tỉnh ngộ hiểu ra, không thể tin được ba vị nữ tử hắn yêu thương nhất thế mà đều lừa hắn, ở dưới thực nghiệm của pháp sư Siêu Phàm bán thần, hắn nhận hết tra tấn, nhưng ở trong tra tấn, một tài liệu thực nghiệm trong lao tù, một nữ tử vô cùng xấu xí lại cách nhà giam nói chuyện cùng hắn, không biết vì sao, hắn thích nữ tử xấu xí này.
Hắn cảm thấy, chỉ có nữ tử xấu xí này thật lòng đối với hắn.
Rốt cuộc có một ngày.
Nữ tử xấu xí đó đã chết ở trong thực nghiệm.
Hắn sụp đổ.
Điên rồi.
Ngày nào đó, trên bầu trời lôi điện ầm ầm, trong vạn dặm chung quanh một mảng phế tích, vị pháp sư bán thần cấp kia cũng chết ngay tại chỗ.
Từ đó về sau có thêm một nam tử điên điên khùng khùng. Hắn tính cách bất thường, thực lực cường đại, lúc Siêu Phàm đã sánh với thần linh, về sau thực lực không ngừng trưởng thành, thần linh, giới thần nhất trọng thiên, giới thần nhị trọng thiên... Hắn chính là một tên điên, khi thì yêu như si như cuồng với nữ tử phàm nhân nào đó, khi thì âm mưu tính kế một số kẻ địch, đùa bỡn chết kẻ địch, khi thì bạo lực một đường giết giết giết...
Tính cách hắn biến hóa trăm bề.
Thành giới thần tứ trọng thiên, siêu thoát thành đại năng, hắn làm sống lại nữ tử xấu xí kia, trải qua một đoạn năm tháng bình tĩnh, nhưng nữ tử xấu xí đó chỉ trở thành thần linh bình thường, rất nhanh tuổi thọ kết thúc bản tôn thần tâm tiêu tán mà chết. Hắn trở nên càng thêm bất thường, mở ra ‘Hình phạt lôi điện chi đạo’ thành tôn giả, về sau lại thành chúa tể.
Đoạn năm tháng này ước chừng vượt qua năm trăm ức năm.
Ở trong đoạn đời người này, Đông Bá Tuyết Ưng theo tính tình quái dị của nhân vật chính không ngừng biến hóa tâm tính, mình giống như cũng biến thành một tên điên, nhưng may mắn hắn chống lại được điều này, một đoạn năm trăm ức năm cuối cùng, thậm chí có năm tháng đại năng, tôn giả thậm chí chúa tể sau siêu thoát, khiến tâm cảnh Đông Bá Tuyết Ưng gặp sự mài giũa tầng sâu hơn.
“Oành.”
Tuế nguyệt kiếp kết thúc.
Một lần này là kết thúc bình thường, là tu luyện đến kết thúc.
Người tuyết thật dày ngồi ở đỉnh núi kia lại dần dần có tuyết đọng bóc ra, lộ ra tầng băng đông lại bên trong. Tầng băng cũng bốp bốp bốp rạn vỡ ra, Đông Bá Tuyết Ưng khoanh chân ngồi bên trong mở mắt. Đôi mắt hắn có lực lượng làm người ta sợ, không gian trước mắt cũng bị xuyên thủng, xuất hiện hai khe hở, xé rách hư không.
“Đây là một tầng tu tâm sâu hơn sao?” Đông Bá Tuyết Ưng thấp giọng nói nhỏ, đồng thời quan sát bản tôn thần tâm của mình.
Ở trong thức hải.
Đông Bá Tuyết Ưng lớn bằng đứa trẻ khoanh chân ngồi, toàn thân tựa như lưu ly, chỉ là bản tôn thần tâm này mắt rất sáng, là sáng khiến người ta không thể nhìn thẳng. Ở chung quanh bản tôn thần tâm cũng có từng luồng sắc bén.
Quá khứ, bản tôn thần tâm, là thần tâm phổ thông bình thường.
Mà thần tâm hiện tại, lại giống như một thanh đao, một thanh kiếm, tâm linh ý chí cũng hiện ra mũi nhọn thực chất.
“Luyện Tâm bí thuật sau khi thành công, thì như vậy?” Đông Bá Tuyết Ưng đứng dậy, “Ba đại bí thuật đều đã luyện thành, đi Luyện Tâm điện.”
Vù!
Lập tức lao lên trời, sau đó thân thể như thực như ảo, vù vù vù, liên tiếp thuấn di.
...
Mượn dùng lệnh bài tam ma điện, Đông Bá Tuyết Ưng lại một lần nữa tới Luyện Tâm điện, tiến vào trong một tòa cung điện bị tuyết đọng bao phủ.
Trong cung điện cổ xưa này, vị lão giả râu tóc bạc áo bào trắng kia cũng lại lần nữa xuất hiện. Hắn ngẩng đầu nhìn Đông Bá Tuyết Ưng, nheo mắt: “Ngươi đã đến rồi, đã luyện thành?”
“Đã luyện thành.” Đông Bá Tuyết Ưng gật đầu.
“Để ta xem uy lực ý chí của ngươi.” Lão giả tóc trắng áo bào trắng nói.
Trong đôi mắt Đông Bá Tuyết Ưng phát ra lực lượng vô hình, nháy mắt đảo qua phía trước, ầm ầm ầm đánh vào trên bức tường cung điện, khiến bức tường cung điện cũng khẽ rung động. Đây chính là Luyện Tâm điện ma tổ để lại, có thể khiến tường điện khẽ chấn động, đã có thể thấy được uy lực. Rất nhiều đại năng giả một đòn toàn lực chỉ sợ cũng không hơn được.
“Tâm ý như đao, ngươi quả thực đã luyện thành, một giới thần tứ trọng thiên mở đạo thì thôi, ngay cả Luyện Tâm bí thuật cũng đã thành.” Lão giả đầu bạc râu bạc có chút cảm khái, “Còn là binh sĩ Hủy Diệt quân đoàn.”
“Tâm ý như đao?” Đông Bá Tuyết Ưng nghi hoặc.
“Tu tâm chia ba tầng, tâm như lưu ly, tâm ý như đao, tâm ta là thiên tâm.” Lão giả đầu bạc râu bạc nói thẳng.
Đông Bá Tuyết Ưng nhất thời ghi nhớ.
Tâm như lưu ly, tâm ý như đao, tâm ta là thiên tâm?
“Tầng thứ ba, tâm ta là thiên tâm?” Đông Bá Tuyết Ưng nhịn không được hỏi.
“Hừ, đừng nghĩ nữa, các kỷ nguyên vũ trụ cho tới bây giờ, trong chúa tể cũng chưa ai tu tâm đạt tới một cảnh giới này, thậm chí ta biết, chỉ có chủ nhân Hồ Tâm đảo và ma tổ trước sau đạt tới một cảnh giới này. Tu tâm đạt tới một tầng này, chỉ bằng ý chí, có thể dễ dàng chém giết chúa tể.” Lão giả đầu bạc râu bạc nói, “Nhưng cái này rất khó, các kỷ nguyên vũ trụ cho tới bây giờ, từ chúa tể bước ra một bước cuối cùng thì còn có một chút, nhưng tâm cảnh đạt tới tầng thứ ba chỉ hai vị. Cho nên tiểu gia hỏa Hủy Diệt quân đoàn, ngươi vẫn là thành chúa tể trước rồi nói sau, đừng quá viển vông.”
“Chỉ bằng ý chí, có thể chém giết chúa tể?” Đông Bá Tuyết Ưng líu lưỡi.
Từ trong đó, cũng có thể nhìn ra địa vị siêu nhiên của chủ nhân Hồ Tâm đảo và ma tổ ở trong các kỷ nguyên vũ trụ.
“Ba đại bí thuật đều luyện thành, ngươi có thể đạt được một phần cơ duyên ma tổ lưu lại kia.” Lão giả đầu bạc râu bạc vung tay lên, bên cạnh lập tức xuất hiện một cái bọt khí cực lớn, hắn khẽ cất bước tiến vào trong bọt khí, “Theo ta.”
Đông Bá Tuyết Ưng ngoan ngoãn đi vào, bước vào trong bọt khí.
Soạt.
Bọt khí vỡ nát, hai người bọn họ cũng vỡ nát, trực tiếp bị hư không truyền tống.
Sau đó không gian biến ảo.
Ở một mảng hỗn độn có một lục địa rất nhỏ, trên lục địa chỉ có một kiến trúc —— một tòa tháp!
Đông Bá Tuyết Ưng và lão giả đầu bạc râu bạc xuất hiện ở trước cửa vào toà nhà hình tháp của lục địa này.
“Tiến vào.” Lão giả đầu bạc râu bạc đi vào trong toà nhà hình tháp, Đông Bá Tuyết Ưng cũng đi vào bên trong.