Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

Chương 986: Trở về, Thần Cửu huynh đệ




“Hừ, một cái động thiên không gian mà thôi, đối với ta một chút trói buộc cũng không có, dù là Hồ Tâm đảo, Lục Đạo Thiên Luân danh tiếng rất lớn trong vũ trụ các ngươi, ta cũng là muốn vào thì vào, muốn ra thì ra.” Đứa bé yếm đỏ tự tin vô cùng, “Trong trăm vạn năm ngươi chỉ cần không thể luyện hóa ta, mặc kệ ngươi đem ta giấu ở nơi nào, mặc kệ là ai giúp ngươi, ta đều có thể dễ dàng rời đi.”
“Ta tin, ta tin.” Đông Bá Tuyết Ưng cười cũng không nói nhiều.
Hắn tin không phải khí linh, mà là vị hư không hành giả kia, có thể dễ dàng đem ‘Thái Dương tinh’ cấp độ như thế luyện chế ở trong một hồ lô thành hộ đạo chi bảo, thủ đoạn như vậy đủ khiến Đông Bá Tuyết Ưng ngưỡng mộ! Dù sao trong truyền thuyết, dù là chủ nhân Hồ Tâm đảo, ma tổ mạnh nhất các kỷ nguyên, đều không làm gì được Thái Dương tinh, Nguyệt Lượng tinh.
“Đi.”
Đông Bá Tuyết Ưng sau đó vung tay lên, xé rách ra một cái thời không thông đạo, bắt đầu bước lên đường về.
******
Vù.
Lục địa Hắc Vụ hải, đế quân phủ.
“Ừm?” Đông Bá Tuyết Ưng xuất hiện ở trời cao, theo bản năng cảm ứng bao phủ toàn bộ phủ đệ, cũng tìm được thê tử Dư Tĩnh Thu, còn khiến hắn phát hiện một vị ‘Lão bằng hữu’.
“Thần Cửu?”
Đông Bá Tuyết Ưng rất giật mình.
Lúc trước ở thế giới Hạ tộc, vu thần và đại ma thần muốn âm thầm nhấc lên chiến tranh chiếm lĩnh toàn bộ thế giới Hạ tộc, để chiếm lĩnh động thiên bảo vật ‘Hồng Thạch sơn’, mơ ước một số bảo vật, bí thuật giới thần cấp vân vân đại năng giả ‘Hồng Trần thánh chủ’ lưu lại ở trong Hồng Thạch sơn. Có mấy tồn tại cấp giới thần phái các bán thần đứng đầu tới thế giới Hạ tộc.
Lúc ấy như Vưu Lan lĩnh chủ, Vu Mã Hải, Thần Cửu, Kiếm Hoàng, Mai sơn chủ nhân đều tới Hồng Thạch sơn, lúc trước Đông Bá Tuyết Ưng trúng vu độc cũng thề sống chết liều một phen tiến vào Hồng Thạch sơn tìm một đường sinh cơ.
Ở trong Hồng Thạch sơn, hắn và Thần Cửu là một đội ngũ, cùng nhau trải qua sinh tử, quan hệ tốt nhất.
Trong đình viện.
Trên bàn bên cạnh có nước trà, hương trà thơm quấn quýt, Dư Tĩnh Thu một thân áo bào màu lam nhạt đang khoanh chân ngồi trên đất cỏ, tóc dài như tơ rối tung, trên đầu gối đặt một thanh thần kiếm chân thần khí, nàng đang cảm thụ được ‘đạo’ huyền diệu chứa trong thần kiếm.
“Hô.” Đông Bá Tuyết Ưng xuất hiện ở một bên, nhìn thê tử tu hành, hắn cũng không khỏi lộ ra nụ cười mỉm, chỉ là ngay sau đó trong lòng cũng có chút khẩn trương.
Thê tử khác với hắn.
Thê tử là con gái lớn của Ma Tuyết quốc chủ, kiếp trước đã tu hành thời gian rất dài lâu, tuy sau khi chuyển thế ký ức thức tỉnh, ký ức hai kiếp va chạm nàng bước ra một bước trở thành giới thần tứ trọng thiên. Nhưng kế tiếp tuy có tiến bộ, nhưng so sánh với đám người Đông Bá Tuyết Ưng, Trì Khâu Bạch thì chậm hơn rất nhiều. Đông Bá Tuyết Ưng đã dốc sức giúp đỡ, nhưng thê tử tiến bộ vẫn chậm chạp.
Trong lòng Đông Bá Tuyết Ưng vẫn rất lo lắng, lo lắng thê tử không thể siêu thoát!
Siêu thoát, là ai cũng không giúp được, như hư không hành giả thực lực như vậy cũng không giúp được bạn tốt của mình, nhiều nhất một ít ngoại lực phụ trợ, cuối cùng ngộ đạo siêu thoát vẫn phải dựa vào chính mình!
“Tĩnh Thu.” Đông Bá Tuyết Ưng nói thầm.
Như có một số giới thần tứ trọng thiên, tới gần bản tôn thần tâm tán loạn, lựa chọn chuyển thế! Sau khi chuyển thế thành công, mặc dù có ký ức cuộc đời mới, sẽ làm tâm cảnh trở nên kì ảo. Nhưng sau khi dung hợp với ký ức kiếp trước... bình thường cũng chỉ hơi sống lâu chút, nhiều sống thêm ba năm mươi ức năm, ngắn mười ức năm cũng có khả năng. Không có khả năng như Đông Bá Tuyết Ưng, Trì Khâu Bạch bọn họ những người tu hành thời gian dư dả như vậy.
“Mặc kệ như thế nào, ta cũng sẽ dốc hết toàn lực.” Đông Bá Tuyết Ưng tạm thời đem những điều này ném lại sau đầu, hắn vẫn nhìn rất thoáng, có thể hảo hảo quý trọng năm tháng cùng một chỗ cũng coi như đầy đủ rồi, thế gian nào có gì tất cả đều viên mãn?
“Hả?”
Dư Tĩnh Thu có điều cảm ứng mở mắt ra, nhìn về phía bên cạnh, khi nhìn thấy nam nhân quan trọng nhất trong đời mình, không khỏi lộ ra ý cười: “Tuyết Ưng, chàng đã trở lại, lúc trước chàng còn nói bế quan, không có chuyện quan trọng không thể quấy nhiễu chàng. Sao, có thu hoạch hay không?”
“Có thu hoạch.” Đông Bá Tuyết Ưng cười gật đầu, “Thu hoạch còn rất lớn.”
Lần này thu hoạch là cực lớn.
Khiến mình chiếm được lực lượng đủ để cứng đối cứng với chúa tể, chỉ tiếc mình còn chưa thể luyện hóa, vạn năm thời gian cũng mới có thể thi triển một lần.
“Đúng rồi, Tĩnh Thu, ta phát hiện Thần Cửu huynh cũng ở trong phủ đệ?” Đông Bá Tuyết Ưng có chút kinh hỉ dò hỏi.
“Hắn cũng mới đến nửa năm.” Dư Tĩnh Thu lật tay thu hồi thần kiếm, đứng dậy nói, “Là tới bái phỏng chàng, biết chàng không có nhà vốn định rời khỏi, ta biết chàng và hắn giao tình thâm hậu, cũng từng nhắc tới hắn nhiều lần, cho nên ta nhiều lần khuyên bảo để hắn ở lại trong phủ đệ.”
“Ừm.” Đông Bá Tuyết Ưng gật đầu, “Làm rất đúng.”
Mình sau khi rời khỏi Hạ tộc thế giới tiến vào thần giới, quật khởi cực nhanh.
Bái sư thần đế, càng rất nhanh đã thành tựu giới thần tứ trọng thiên, càng mở ra hai con đường, nay lại là một trong tam tổ mới... Rất lâu trước kia, Đông Bá Tuyết Ưng đã bắt đầu sai người âm thầm điều tra hảo hữu của mình, đặc biệt Thần Cửu, còn có Mai sơn chủ nhân, Kiếm Hoàng hắn cũng từng sai người hỏi thăm.
Bởi vì thực lực đôi bên chênh lệch quá lớn.
Đông Bá Tuyết Ưng cũng không biết gặp mặt có thể nói gì? Thuần túy tự ôn chuyện? Cảm giác chỉ thêm xấu hổ.
Cho nên hắn cũng chỉ sai người âm thầm giúp Thần Cửu bọn họ, đặc biệt Mai sơn chủ nhân bọn họ đều là luân hồi giả bên trong ‘Thời Không thần điện’, mình cho dù âm thầm giúp, cũng phải càng thêm cẩn thận.
“Thần Cửu huynh rốt cuộc cũng thành giới thần rồi.” Đông Bá Tuyết Ưng cũng biết nguyên nhân mình tiếng tăm lớn như vậy, Thần Cửu mãi không đến gặp, nay tới gặp.
Quá khứ, Thần Cửu chỉ là một thành viên trong vô số thần linh của thần giới mênh mông, cho nên mãi chưa tới gặp.
Nay thành tựu đã đột phá thành giới thần.
Giới thần... Số lượng vẫn rất thưa thớt, mỗi tinh vực đều có thể đếm được trên đầu ngón tay, tuổi thọ cũng bình thường có trăm ức năm, tâm cảnh Thần Cửu cũng khác thường, tự nhiên có thể thản nhiên đến bái kiến.
“Tĩnh Thu, ta đi gặp Thần Cửu huynh trước, sau ta còn có chuyện nói kĩ với nàng.” Đông Bá Tuyết Ưng nói.
“Chàng nhanh đi gặp huynh đệ tốt của chàng, chàng với ta là có thời gian.” Dư Tĩnh Thu cười thúc giục.
“Ừm.”
Đông Bá Tuyết Ưng khẽ cất bước liền biến mất không thấy, trực tiếp đi gặp Thần Cửu huynh đã ngàn vạn năm chưa từng gặp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.