U Minh Trinh Thám

Chương 547: Trốn thoát (2)




- Trẻ con cho dù không nghe lời, cũng không thể đánh a!

- Ta... ta không phải vậy mà.

Nhân viên ngoại cần kia vội vàng phủ nhận nói:

- Ta không biết nàng ah!

- Cô bé ngoan, đừng khóc nữa.

Phụ nữ trung niên kia đi qua, nâng cô bé dậy:

- Nói cho dì nghe, chuyện gì xảy ra thế, ba của ngươi đánh ngươi sao?

- Ô ô, hắn không phải ba của ta, ta không biết hắn!

Tiểu nữ hài nức nở nghẹn ngào nói:

- Ta muốn tìm mẹ ta, ta phải về nhà!

- Ngươi không biết hắn sao?

Phụ nữ trung niên kia dùng ánh mắt kỳ quái nhìn nhân viên ngoại cần. Âu phục đen, kính đen cộng thêm giày da đen, bộ trang phục này nhìn qua cũng không giống người bình thường lắm.

- Vậy sao hắn lại đẩy ngươi?

- Ngươi xem, ta nói là ta không biết tiểu cô nương này.

Nhân viên ngoại cần kia vội nói:

- Ta nhờ các người trông chừng nó hộ chút, ta còn có việc.

- Đợi một chút, trước tiên nói cho rõ đã rồi hẵng đi.

Phụ nữ trung niên bắt lấy tay áo nhân viên ngoại cần, ngăn trở cử động muốn rời đi của hắn.

- Thả ta ra, ta thật sự có việc gấp.

Nhân viên ngoại cần kia có chút không kiên nhẫn được nữa, dùng sức kéo một cái, giãy dụa ra khỏi tay của phụ nữ trung niên kia, làm bộ muốn đi.

- Ta không biết hắn ah, hắn muốn bán ta vào trong khe suối, không cho ta đi học, không cho ta gặp mẹ nữa!

Đúng lúc này, tiểu cô nương bỗng ném ra một quả boom nặng ký.

- Hắn muốn bán ta cho người trên núi làm con dâu nuôi từ bé!

- Tốt, lại là bọn buôn người.

Lời này giống như quả boom rời vào biển, người vây xem đều sôi trào lên, phụ nữ trung niên kia càng giận dữ, lần nữa bắt nhân viên ngoại cần lại, sau đó nói với mọi người:

- Còn muốn chạy? Nhanh gọi điện thoại báo động ah, người này là bọn buôn bán trẻ em đấy.

- Này, ngươi không nên nói bậy nói bạ nha.

Trong lòng nhân viên ngoại cần càng ngày càng gấp, náo lên như vậy, người mình trông giữ chẳng những không thấy nữa, mình còn bị oan uổng trở thành bọn buôn người, không khỏi nổi giận đùng đùng dùng ngón tay chỉ vào cô bé quát:

- Nếu ngươi còn nói linh tinh nữa thì ta không khách khí đâu!

- Oa, đừng đánh ta.

Cô bé mới vừa ngừng khóc bị hắn nói vậy, kết quả lại lớn tiếng khóc lên, nước mắt óng ánh tràn đầy khuôn mặt phấn nộn. Mặc cho ai nhìn cũng đều sẽ đau lòng.

- Còn dám hù dọa hài tử, bọn người các ngươi càng ngày càng ngang nhiên hơn.

Phụ nữ trung niên kia che cô bé ở phía sau mình, lòng đầy căm phẫn nói:

- Đợi cảnh sát đến thì cho ngươi đẹp mắt.

- Thả ta ra!

Nhân viên ngoại cần kia nổi giận gầm lên một tiếng, dùng sức giãy dụa. Bởi vì vội vã đi tìm A Trạch đã chạy trốn nên lần này hắn trực tiếp dùng tới linh lực, lực lượng khổng lồ quăng phụ nữ trung niên kia lảo đảo một cái.

- Còn dám đánh người.

Lần này xong rồi, ngược lại còn khơi dậy sự phẫn nộ của dân chúng, mấy người chung quanh nhịn không được vây nhân viên ngoại cần vào trong. Có mấy nam tử thân thể khoẻ mạnh cũng nhịn không được muốn động thủ. Hiện trường trở nên một mảnh hỗn loạn.

Nhân viên ngoại cần bị dân chúng vây vào giữa có khổ nói không nên lời, mà tiểu cô nương kia với tư cách là người khởi xướng không biết đã rời đi từ lúc nào rồi.

- Hô, hô...

Trong một tòa nhà cư dân cách chỗ xảy ra chuyện bốn con phố, A Trạch miệng lớn thở hổn hển.

- Tiểu Nam ở một mình không sao chứ?

- Ha ha, yên tâm...

Chủ sạp hàng theo cái kính râm cực lớn kia xuống, vừa cười vừa nói:

- Đừng quên, nữ nhi của ta chính là tiểu quỷ nổi danh, rất nhiều mưu mẹo, ngươi cũng không nhất định lừa gạt được nó đâu!

- Nói cũng đúng.

A Trạch khẽ gật đầu nói:

- Chúng ta lên trước đi. Mấy người bọn hắn có lẽ sẽ đến nhanh thôi.

Trong quán rượu tràn ngập sương mù, sau khi Minh Diệu nhảy ra ngoài từ cửa sổ, trong quán rượu đột nhiên phát nổ. Vụ nổ kia tiếng vang rất lớn, nhưng lại không có ánh lửa gì cả, mà nổi lên một mảng sương mù dày đặc. Trong sương mù có xen lẫn đại lượng mùi hương có tính kích thích, nhân viên ngoại cần của hiệp hội cũng nhịn không được ho khan.

- Mau đuổi theo.

Khác với những nhân viên ngoại cần kia, bốn thành viên của tổ hành động đặc biệt trong nháy mắt khi xảy ra vụ nổ đã cảm thấy không đúng, vội vàng lui ra từ cửa của quán bar. Một người nhìn như là đội trưởng phất tay với ba người khác, bốn người vội vàng đuổi theo hướng Minh Diệu đào tẩu.

Tốc độ của Minh Diệu rất nhanh, thân hình như quỷ mị xuyên thẳng qua, bỏ bốn người sau lưng một quảng đường tương đối dài, mà khoảng cách này còn đang không ngừng tăng lớn.

Nhưng bốn người đuổi theo phía sau lại không sốt ruột, cả con đường đều bị kết giới bao bọc, muốn chạy thoát căn bản không thể nào được. Bốn người bọn họ liếc nhau một cái. Từ các phương hướng khác nhau đánh tới. Đối với bọn hắn mà nói, Minh Diệu hiện giờ cũng như cá trong chậu, không trốn đi đâu được.

Con đường này không hề dài, không bao lâu sau Minh Diệu đã chạy tới cuối, thấy Minh Diệu dừng bước, tên đội trưởng đuổi theo phía sau không khỏi lộ ra nụ cười. Rõ ràng Minh Diệu cũng phát hiện kết giới đã phong tỏa cả con đường, muốn dùng man lực đánh vỡ kết giới do hai thành viên tổ hành động đặc biệt lập lên cũng không phải là chuyện dễ.

Tuy rằng lúc trước Minh Diệu biểu hiện ra thực lực không thể nào tưởng nổi, nhưng muốn phá đi kết giới cần hao phí khí lực tương đối lớn, cũng tiêu tốn không ít thời gian, bốn người bọn họ tuyệt đối nắm chắc có thể bắt được Minh Diệu trước khi hắn phá kết giới.

Nhưng mục tiêu tựa hồ có chút cổ quái, đội trưởng tổ hành động đặc biệt thấy Minh Diệu xoay người lại, trên mặt mang theo vẻ mỉm cười nhẹ nhõm, nhẹ nhàng giơ tay lên.

- Không tốt, hắn chuẩn bị muốn xuất thủ.

Đây là phản ứng đầu tiên của đội trưởng tổ hành động đặc biệt khi nhìn thấy động tác này của Minh Diệu. Xem ra Minh Diệu tựa hồ đã phát hiện ra mình bị nhốt trong kết giới, vì vậy quyết định buông tay đánh cược một lần. Mà hiện giờ bốn người bọn hắn phân biệt từ bốn phương tám hướng giáp công Minh Diệu, mà hắn lại cách Minh Diệu gần nhất. Hồi tưởng lại động tác quỷ dị của Minh Diệu khi ở trong quán bar, tên đội trưởng kia không khỏi có chút khẩn trương, bước chân phóng chậm lại, đã làm xong chuẩn bị nghênh đón đánh chính diện.

Thế nhưng khác với suy đoán của hắn, Minh Diệu chỉ giơ tay vẫy vẫy về phía hắn, tựa hồ là đang cáo biệt. Kế tiếp, thành viên của tổ hành động đặc biệt liền thấy được một màn không thể tưởng nổi. Giống như ngăn cản trước người Minh Diệu không phải kết giới chắc chắn mà là một tầng màng nước mỏng vậy, thân thể Minh Diệu dần xuyên qua tầng kết giới này, sự ngăn trở của kết giới đối với Minh Diệu căn bản chỉ như không.

- Điều này sao có thể!

Thấy một màn như vậy, đội trưởng kia liền sững người. Hắn nhìn thấy thân thể Minh Diệu cơ hồ hoàn toàn xuyên qua kết giới. Vội vàng lần nữa đẩy nhanh tốc độ, vọt về phía Minh Diệu, muốn bắt lấy Minh Diệu trước khi hắn xuyên qua kết giới. Chỉ là động tác của hắn vẫn chậm một bước, hai tay bắt vào hư không, trước khi hắn vọt tới Minh Diệu đã xuyên qua kết giới, cười vẫy tay từ biệt với hắn, sau đó nhanh chóng biến mất ở đầu đường. Mà tên đội trưởng kia vì xông qua quá mãnh liệt nên, một đầu đập vào kết giới, lập tức cảm thấy choáng váng, đầu đầy sao.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.