U Minh Trinh Thám

Chương 555: Người xâm nhập cường đại (1)




Minh Diệu mang nàng đến giường, màu da Huyết tộc vốn có chút tái nhợt, mà bây giờ da nữ hài này lại càng dọa người, không có chút huyết sắc nào. Minh Diệu biết rõ cái này là do sử dụng lực lượng quá độ, hơn nữa lại bị thương quá nặng.

Lực lượng huyết tộc chính là đến từ huyết dịch, muốn huyết tộc khôi phục sức khỏe thì biện pháp nhanh nhất chính là bổ sung huyết dịch tươi sốt cho bọn hắn. Minh Diệu dùng ngón trỏ tay trái nhẹ nhàng vẽ lên cổ tay phải của mình một vòng, một vết thương lập tức xuất hiện trên cổ tay. Mị mở miệng nàng ra, để máu tươi chảy từ vết thương ra nhỏ vào miệng nàng.

Mấy giọt máu tươi vừa vào, sắc mặt nàng dần dần tốt lên. Sau khi Minh Diệu được Lilith cải tạo thân thể, máu tươi chảy trong người đều có chứa linh lực dồi dào. Sau khi tiến vào cơ thể thì bắt đầu chữa trị vết thương rất nhanh.

Chỉ là nữ hài thật sự quá mức suy yếu, vẫn còn hôn mê không có tỉnh lại.

- Cô bé này là ai? Người quen sao?

Diệp Tiểu Manh kỳ quái hỏi.

- Trên người có mùi máu tươi nồng đậm a.

- A, nàng gọi là Tâm, là một Hấp huyết quỷ.

Minh Diệu dùng ngón tay nhẹ nhàng vẽ lên miệng vết thương trên cổ tay một vòng, miệng vết thương kia liền lập tức biến mất.

- Lúc ở châu Âu nàng đã giúp ta không ít chuyện.

- Hấp huyết quỷ?

Con mắt A Trạch phát sáng lên.

- Thật sự là hấp huyết quỷ sao, để ta nghiên cứu nàng một chút

- Đừng làm rộn, trước hết để nàng nghỉ ngơi một chút.

Minh Diệu đẩy A Trạch đang muốn giải phẫu nữ hài này ra nghiên cứu.

- Kỳ quái, nàng như thế nào lại bị tổn thương nặng như vậy?

- Quả thật, trong toàn bộ Huyết tộc thì nàng coi như là tồn tại cường đại. Người có thể khiến nàng tổn thương thành cái dạng này thì không nhiều lắm.

Mị khẽ gật đầu.

- Hơn nữa, cánh cửa kia...

- Đó là cửa thông tới cung điện của Lilith.

Minh Diệu cau mày, nói ra.

- Nàng có quan hệ rất tốt với Lilith, nàng đã tới từ cung điện Lilith, như vậy Lilith không có lý do gì gặp nàng thụ thương nghiêm trọng như vậy mà không cứu nàng, trừ phi là Lilith không có trong cung điện.

- Hoặc là bản thân Lilith cũng có chuyện.

Mị tiếp lời nói ra.

- Lúc nàng mới từ cửa thông qua, không giống như là chính nàng truyền tới, mà giống như là bị cưỡng ép đẩy đi.

- Không tệ.

Minh Diệu vỗ đầu một cái.

- Cung điện Lilith nhất định đã xảy ra chuyện, ta muốn tới đó một lát.

- Không được, quá nguy hiểm.

Mị vội vàng nói:

- Nàng thân là thành viên trưởng lão hội Huyết tộc mà còn bị tổn thương thành cái dạng này, bên kia nhất định rất nguy hiểm.

- Bất kể như thế nào, Lilith cũng coi như là đã cứu tính mạng của ta. Xảy ra chuyện thì cũng không thể mặc kệ không hỏi a.

Minh Diệu nói.

- Yên tâm, ta tự biết chừng mực.

- Vậy ta đi cùng với ngươi.

Mị nói ra.

- Không được, thương thế của ngươi còn chưa khỏe.

Minh Diệu lắc đầu.

- Ngươi ở chỗ này bảo vệ Tiểu Manh cho tốt.

- Được rồi...

Mị thật sự bất đắc dĩ, chỉ đành phải khẽ gật đầu.

- Minh Diệu, ngươi thực sự muốn tới chỗ rất nguy hiểm kia sao?

Tuy rằng không biết chuyện gì xảy ra, nhưng Diệp Tiểu Manh cũng suy đoán được, có chút lo lắng hỏi:

- Ngươi phải cẩn thận một chút.

- Yên tâm, không có chuyện gì đâu.

Minh Diệu cười một cái với Tiểu Manh, ngụ ý bảo nàng hãy cứ yên tâm.

- Kỹ thuật chạy trốn của ta rất tốt đấy. Hê hê.

Tháo sợi dây chuyền Lục mang tinh từ trên cổ xuống, Minh Diệu rót vào trong đó một chút linh lực. Bạch quang chói mắt liền lóe lên trên sợi dây chuyền Lục mang tinh, chiếu rọi lên mặt đất, thời gian dần qua, một cánh cửa hiện ra bên trong hào quang. Minh Diệu đẩy cửa ra, rảo bước tiến vào trong cửa hào quang, sau đó dần dần biến mất không thấy gì nữa.

- Tiểu Manh, biết rõ rất nguy hiểm mà ngươi vì cái gì không ngăn cản hắn?

A Trạch ở một bên nói ra.

- Nếu như ngươi kiên trì thì Minh Diệu nhất định sẽ không đi đấy.

- Không được.

Diệp Tiểu Manh nhẹ nhàng lắc đầu.

- Không thể làm ảnh hưởng đến chuyện hắn muốn làm, ta không thể làm như vậy được.

Bạch quang trước mắt dần dần tán đi, đập vào mi mắt chính là hành lang màu trắng. Chỉ là so với trước kia thì đầu hành lang này khác xa một trời một vực, đá cẩm thạch trên mặt đất vốn bóng loáng nay đã loang lổ vết máu, mấy cây cột màu trắng trên hành lang đã sụp đổ, trên vách tường cũng xuất hiện đại lượng vết rạn nứt khuếch tán ra, nhìn bề ngoài giống như là một phế tích.

- Quả nhiên đã xảy ra chuyện.

Theo hành lang tràn đầy hài cót, Minh Diệu chạy tới gian phòng của Lilith.

- Có thể phá hư cung điện Lilith như vậy, người này tuyệt đối không đơn giản.

Xuyên qua hành lang, trong phòng người giữ cửa. Thân thể con chó địa ngục khổng lồ té trên mặt đất, có chút run rẩy. Mà thân thể người giữa cửa bị một thanh kiếm găm lên vách tường, treo giữa không trung, máu trên vách tường cũng đã khô lại, xem ra chết đã lâu rồi.

Trong phòng của Lilith lóe ra tinh mang chói mắt, thanh âm vật phẩm vỡ vụn cũng truyền ra.

Có thể dễ dàng đánh bại chó địa ngục, hơn nữa giết chết người giữ cửa đã chứng minh kẻ xâm nhập tuyệt đối không đơn giản. Minh Diệu không dám khinh thường, ngưng thần tĩnh khí, đẩy cánh cửa lớn của gian phòng Lilith ra.

- Hê, rốt cục ngươi đã tới.

Vừa bước vào gian phòng Lilith, một cỗ khí tức cường đại đánh tới trước mặt. Linh áp cường đại khiến Minh Diệu gần như không thở nổi. Hắn cúi đầu xuống, thấy được Âu Phàm đang nằm hấp hối trên mặt đất.

- Giúp một việc, chúng ta gặp phiền toái lớn.

Nhìn thấy Minh Diệu đến, trên gương mặt tràn đầy vết máu của Âu Phàm lộ vẻ mỉm cười.

- Tốt nhất trước tiên đem ta ra ngoài, ta không xác định có thể kiên trì ở địa phương này bao lâu nữa.

- Đó là cái gì?

Minh Diệu ngẩng đầu, híp mắt cố gắng phân biệt viên cầu đang tản ra hào quang chướng mắt ở chính giữa căn phòng kia, linh áp cường đại kia chính là phát ra viên cầu này.

Bởi vì năng lượng kia thật sự lớn quá mức cho nên rất nhiều vết rách lớn xuất hiện trên vách tường, mảnh vụn xen lẫn bụi đất không ngừng rơi trên mặt đất, tựa hồ tùy thời đều có thể sụp đổ. Toàn bộ cung điện này là do ý niệm và lực lượng của Lilith tạo thành, tuyệt đối không phải là kiến trúc công trình bã đậu kém cỏi nào. Mà hiện giờ loại tình huống này lại xuất hiện, giải thích duy nhất chính là hiện tại Lilith đã không rảnh để bận tâm cung điện của mình nữa rồi, nàng cần dùng toàn lực để chống cự lại kẻ xâm nhập vào cung điện của mình, đây cũng chính là nguyên nhân mà nàng đưa Tâm đi tìm Minh Diệu trị thương mà không tự mình chữa trị, bởi vì nàng không có nhiều tinh lực như vậy.

Một bên phải dùng linh lực bản thân để chống cự lại cỗ linh áp cường đại từ bên ngoài kia, Minh Diệu ném Âu Phàm ra khỏi gian phòng của Lilith, một bộ phận lực linh lực ra, đưa vào trong cơ thể Âu Phàm. Đại bộ phận khí quan trong cơ thể Âu Phàm đều bị phá hư rồi, thê thảm giống như là bị xe lu cán qua. Minh Diệu cũng không có bổn sự cường đại có thể chữa trị được khí quan nhân thể đã bị phá hư trở lại như cũ, hiện tại điều duy nhất hắn có thể làm chính là dùng linh lực kéo dài tính mạng của Âu Phàm, khiến hắn không chết nhanh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.