Mặt Kim Băng Vy lần 2 đỏ đến tận mang tai, nhưng lần này đặc biệt chút, độ đỏ đã xuống đến cổ rồi.
Thân chủ a thân chủ, ngàn vạn lần yêu cầu cô cho tôi biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì đi a!!
- Thầy..tránh...tránh ra! - Kim Băng Vy nói rồi đưa tay đẩy Phó Thanh Bắc ra, đối phương cũng không dữ tay cô lại, mà chỉ dùng sức lực cho cô biết là cô không thể làm gì được.
Đẩy không được, Kim Băng Vy quyết định dùng cách khác:
- Thầy có biết mình đang làm gì không hả? Lần thứ 2 tấn công học sinh của mình, tôi sẽ kiện thầy! - Kim Băng Vy mang bộ mặt nghiêm túc hăm dọa, lại bị lời nói của Phó Thanh Bắc đánh gãy bộ mặt.
- Bằng chứng đâu? - Anh rất ung dung tự tại và không có ý định đứng dậy khỏi người Kim Băng Vy.
Dọa Phó Thanh Bắc có vẻ không được rồi..
- Hic...Hức... - Chớp mắt mấy cái trên mặt Kim Băng Vy đã chảy ra nước mắt, ánh mắt cô rủ xuống. Quyến rũ phong tình mà khóc, bộ dạng hết sức đáng thương lại cũng rất câu nhân.
- Em đang muốn tôi tấn công em? - Phó Thanh Bắc nói rồi cúi đầu xuống hôn lên khóe mắt Kim Băng Vy. - Em muốn thì chỉ cần nói thôi, không cần diễn! -
Khóc cũng không được, tay Kim Băng Vy giật giật, nhận thấy hoàn toàn không có cách nào thoát ra được, bèn nghĩ nếu bây giờ dơ chân thì như thế nào?
- Nếu bây giờ tôi đá thầy thì sẽ thế nào? - Kim Băng Vy nuốt nước miếng, liếc nhìn gương mặt Phó Thanh Bắc đang gục ở trên đầu mình mà ngửi kia một cái, nói.
- Ừm? Sẽ chết! - Nói rồi Phó Thanh Bắc liền không chống đỡ thân mình nữa, nháy mắt toàn bộ cơ thể đều nằm trên người Kim Băng Vy đồng thời đè lên chân cô.
Sợ hãi..
Kim Băng Vy từ bỏ...
Bây giờ còn một cách cuối cùng, phải dựa vào cái bụng của mình thôi!
"Ục ục ~~ "
Kim Băng Vy mặt vừa mới bình thường bây giờ lại đỏ lên lần thứ 3.
Mặc dù biết chỉ còn cách này để phá tan bầu không khí, làm Phó Thanh Bắc hết hứng thú, nhưng mà nghe tiếng bụng mình phát ra trước mặt người khác, lại còn là nam nhân, thật sự...xấu hổ muốn chết.
- Em đói sao? - Phó Thanh Bắc ngẩn đầu dậy nhìn Kim Băng Vy hỏi.
Cô gật lấy gật để.
"Hừ" một tiếng, Phó Thanh Bắc trên môi nở nụ cười khiến Kim Băng Vy sợ hãi, đưa tay luồn vào áo cô nhéo một cái.
Kim Băng Vy trợn tròn mắt.
- Em đã không thật thà, bụng em cũng vậy! - Vì phát hiện sờ vào thật thích, nên anh không nhịn được mà đưa tay véo thêm một cái, rồi lại khẽ hừ mũi. - Em vừa mới đi ăn cùng Bạch Liên Hoa xong, còn có bụng để đói nữa sao? -
Ai đó làm ơn đến cứu tôi đi! T^T
Bạch Liên Hoa a, nữ chính đại nhân a! Nam chính đang cùng nữ phụ phản diện là tôi đây sắp "lăn sàn" rồi a! Cô có thể hay không mau xuất hiện ở tình huống này mà cứu vớt lấy nữ phụ là tôi đi!
Hai ba hiệp cũng đủ làm cho đệ đệ của bác sĩ thỏa mãn rồi chứ?
- Em lại đang nghĩ gì? - Phó Thanh Bắc cuối đầu vào cổ cô, tay vẫn để bên trên bụng đối phương mà ăn đậu hủ, thả lỏng người mà đè người phía dưới.
- Thầy...Đứng lên đi! Tôi..mặc dù không nhớ đã hứa gì với thầy nhưng cũng không cần phải ép tôi như vậy có được không? Nặng quá! - Kim Băng Vy ra sức đẩy Phó Thanh Bắc.
- Em quên rồi sao? - Đột nhiên Phó Thanh bắc ngồi dậy, không còn vẻ mặt thăng trầm mới đây nữa, mà đổi lại là vẻ mặt của một con cún bị tổn thương sắp khóc đến nơi.
Hình ảnh này chính thức là đòn sát thương lever cao đánh vào Kim Băng Vy.
Nếu bây giờ là trong game, cô có thể nhìn thấy HP của mình đang nhanh chóng rút ngắn: - 1000 hp...-1000 hp...
Phó Thanh Bắc là một con cáo với nhiều bộ mặt.
Kim Băng Vy thật sự không thể chấp nhận hình ảnh nam chính bán manh đâu.....trừ Mặt Con Nít..
- Nếu như em hôn tôi một cái, tôi sẽ bỏ qua cho em lần này! - Vẫn bộ dạng cún con đáng thương đó anh nói.
- Tại sao hôn thầy thì thầy sẽ bỏ qua cơ chứ? Hôn thì có công dụng gì mà để được bỏ qua vậy? - Kim Băng Vy khó hiểu hỏi. "Mi" một cái liền hết tức giận sao?
-..........Hôn là cách để an ủi một người! - Phó Thanh Bắc mặt không đổi sắc, rất không tốt lừa đảo Kim Băng Vy.
Kim Băng Vy suy ngẫm một chút.
Hừm hừm, không ngờ có hành động tuyệt vời như vậy.
Nghĩ đoạn cô liền chồm người lên, trước ánh mắt ngạc nhiên của Phó Thanh Bắc, bất ngờ hôn cái "chụt" lên trán anh.
Xoay người như chưa có gì xảy ra thu dọn sách vở. Kim Băng Vy đang tự nghĩ một người mắc bệnh khiết phích* như Phó Thanh Bắc có ghê tởm cái "mi" lên trán vừa rồi của cô không.
(*Khiết phích: Bệnh thích sạch sẽ thái quá.)
- Tôi an ủi thầy xong rồi đó! Đừng để bụng nữa. - Kim Băng Vy đứng dậy đi cất sách vở, lại thấy mặt Phó Thanh Bắc mang một chút rạng mây hồng, biểu tình có chút không tự nhiên cũng đang thu dọn tài liệu của mình.
- Thầy về sao? - Kim Băng Vy hỏi.
- Ừ! Tôi cũng không rảnh được như em! - Phó Thanh Bắc cười.
- Vậy à.... - Không hiểu lời Phó Thanh Bắc có ẩn ý gì hay không, cô coi như là đối phương bận rộn nhiều việc vậy.
Trước khi ra khỏi phòng Phó Thanh Bắc có vẻ muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy vẻ mặt ngây ngô của Kim Băng Vy, cuối cùng chỉ bảo cô nên đi khám bác sĩ.
Sau khi cánh cửa phòng được khép lại, Kim Băng Vy ngồi ở trên bàn học, định lấy máy tính ra chơi game, tâm trạng rất hưng phấn nghĩ đến cuộc chiến sắp tới thì ngoài trời đột nhiên đổ mưa.
Mưa rơi tí tách bay lên mặt bàn của cô. Nhìn thấy mưa dính cả vào máy tính, cô đứng dậy khép cửa lại.
Người ta nói sau cơn mưa trời lại sáng.
Có lẽ, ngày mai trời sẽ rất đẹp đi?
- Tiểu thư! - Một giọng nói của nữ nhân vang lên kèm theo đó là tiếng gõ cửa.
- Ừ? - Kim Băng Vy khẽ lên tiếng, tay thì đang gõ liên tiếp lên bàn phím.
Là giúp việc đi?
- Có điện thoại gọi đến từ giáo viên chủ nhiệm của cô, yêu cầu muốn nói chuyện với cô! - Nữ giúp việc nói.
- Phó Thanh Bắc sao? Sao không gọi vào số của mình nhỉ?... - Cô tự lẩm bẩm.
Cảm thấy nhân vật game của mình thể nào cũng chết, nên Kim Băng Vy để im máy tính không tắt, mở cửa ra ngoài.
Kim Băng Vy đi đến phòng tiếp khách của Bạch gia, đến chỗ điện thoại bàn, nhận điện thoại từ nữ giúp việc, cô đặt tai lên nghe, khẽ quơ quơ tay để nữ giúp việc đi chỗ khác.
- Alo? -
[ Em để tôi chờ lâu quá đấy! ]
-......Kệ thầy. Có chuyện gì sao? -
[...Bản giáo án của tôi không có ở trong cặp của tôi. ]
- Thì sao? -
[ Em xem xem có thể ở trong phòng của em.. ]
- Ừ, tôi sẽ tìm thử! Cần gấp không? -
[ Gấp! ]
- Được rồi, nếu tìm thấy thì sao? -
[ Em đem qua nhà tôi đi! ]
- Biệt thự của Phó gia? - Vào đó bằng niềm tin?
[ Không, tôi ở riêng. Địa chỉ là... ]
- Ừ, biết rồi, nếu không có thì tôi sẽ liên lạc sau. -
Nói rồi Kim Băng Vy liền gác điện thoại.
Sau một hồi tìm kiếm thì cô liền thấy tập giáo án màu nâu của Phó Thanh Bắc nằm ở dưới giường mình.
Sao nó lại ở đó nhỉ? Chẳng thấy Phó Thanh Bắc đến chỗ giường mình...
Thò tay vào trong phong bì màu nâu, lấy ra một sấp giấy trắng. Nhìn tiêu đề một chút...
Đề thi.
-............... - Kim Băng Vy tay siết chặt lấy sấp giấy. -.....Chậc... -
................................................
[ Phó Thanh Bắc! Lập tức mở cửa! Lạnh quá! ]
Nghe âm thanh run rẩy của Kim Băng Vy từ điện thoại phát ra, Phó Thanh Bắc chậm rãi vừa lau đầu tóc mới tắm xong của mình, vừa chậm chạp ra mở cửa. Trong lòng cảm thấy khó chịu với học sinh vô lễ của mình.
Nếu biết em khó ưa như vậy tôi nên để sấp tài liệu dưới giường Liên Hoa mới đúng.
- Hic... - Kim Băng Vy run rẩy chảy nước mũi.
Vừa mới mưa xong, trời trở lạnh, Kim Băng Vy lại phải ra ngoài vào đêm khuya như vầy. Cảm thấy số phận mình thật khổ.
Phó Thanh Bắc thấy Kim Băng Vy chỉ khoác một cái áo ấm bên ngoài, nước mũi thì đang chảy, rất nhanh chóng kéo tay cô vào nhà.
Kim Băng Vy bị kéo vào trong nhà, cảm thấy ấm áp đang đang bao bọc xung quanh, rất không tốt hít mũi lần nữa, ngồi xuống ghế sofa màu xám ở phòng khách, hà hơi vào tay mình cho ấm lại.
Nhìn mặt Kim Băng Vy đỏ ửng vì lạnh, Phó Thanh Bắc đi đến sờ trán cô đo nhiệt.
Bên ngoài trời lạnh như vậy, không cẩn thận liền bị cảm đi?
Thấy trán cô hơi nóng, Phó Thanh Bắc đi vào phòng mình lấy ra một bộ đồ ngủ pyjama màu xanh đen, bên trên có họa tiết ngôi sao nhỏ, đưa cho cô.
- Khịt...Thầy làm gì vậy? - Kim Băng Vy khịt mũi một cái, nhìn bộ đồ ngủ trông có vẻ rất rộng so với cô hỏi.
- Cởi đồ ra! - Phó Thanh Bắc không lạnh không nhạt nói.
- Hả? - Cởi đồ ra làm gì?
- Em đi tắm đi, nếu không sẽ cảm mất. Em có biết bên ngoài bao nhiu vi khuẩn không? Khi vào nhà thì phải ngay lập tức đi tắm để khỏi nhiễm bệnh, bây giờ không phải là lúc lười biếng làm ấm mình đâu. Mau cởi đồ ra! - Nói rồi anh giống như không nhịn được nữa, kéo cánh tay của Kim Băng Vy đang giữ áo ấm ra, kéo khóa áo của cô xuống mà giúp cô cởi ra.
- Hic...Biết rồi! - Kim Băng Vy đưa áo ấm của mình cho Phó Thanh Bắc, rồi lủi thủi lần mò đi vào phòng tắm chỗ mà ngón tay của Phó Thanh Bắc vừa định hướng.
Phó Thanh Bắc đang ở trong phòng bếp của mình nấu ăn, thì nghe tiếng mở cửa. Nghĩ có lẽ Kim Băng Vy tắm xong rồi, anh cũng không quan tâm lắm tiếp tục công việc đang dở trên tay cho đến khi tiếng rớt đồ vật liên tục phát ra gây sự chú ý của anh, sau đó có một bóng người chạy đến ôm anh.
Nói ôm cho dễ nghe chứ thực chất Phó Thanh Bắc muốn gãy lưng đến nơi.
- Huhu.... - Kim Băng Vy nước mắt chảy thành sông, rất đáng thương khóc đến đỏ cả mặt.
Phó Thanh Bắc đột nhiên bị ôm, sau khi tháo tay của Kim Băng Vy đang ôm bụng mình ra, xoay người lại liền thấy cô ngồi sụp xuống đất, trên người chỉ có một chiếc khăn trắng quấn lỏng đã tuột xuống đến bụng, thút thít khóc đến động lòng người.
Nhìn cặp ngực đang vểnh cao trong không khí của Kim Băng Vy, rồi lại nhìn cô không kiên dè bộ dạng hiện tại mà khóc. Phó Thanh Bắc có chút dở khóc dở cười không biết phải làm gì.
- Sao lại không mặc đồ mà khóc như vậy? Em là có chuyện gì xảy ra sao? - Nói rồi anh cúi người bế Kim Băng Vy lên, cố gắng áp chế bản thân không nhìn nữa kéo khăn lại cho cô, bế vào phòng ngủ của mình đặt lên giường.
- Thầy..hức...Tôi...hức...bệnh...đau...hức..hức...không muốn.... - Kim Băng Vy nói rất không rõ ràng, chỉ biết hiện tại cô đang rất khó khăn để kiểm soát nước mắt đang trào ra.
-....... - Phó Thanh Bắc đương nhiên không hiểu học trò "nhỏ" của mình đang nói gì, có lẽ là bệnh cảm lại nặng thêm đi? Khó chịu đến như vậy?
Khăn trên người Kim Băng Vy lại tuột xuống, Phó Thanh Bắc đưa tay quấn lại cho cô lần nữa. Không phải chứ? Cơ thể phát dục cũng tốt quá đi. Không không, đó không phải điều mà hiện tại anh nên nghĩ thì phải?
- Em nói rõ một chút là có chuyện gì? Đừng khóc nữa! - Phó Thanh Bắc đột nhiên ghé người lại ôm Kim Băng Vy, sau đó lại vươn tay vỗ vỗ sau lưng cô, giọng điệu như dỗ trẻ con.
- Thầy...Tôi...bị bệnh rồi...bị ung thư rồi! - Kim Băng Vy ngập ngừng nói một lát, nói xong lại có xu hướng khóc tiếp.
Phó Thanh Bắc cuống quít hai tay ôm mặt cô, lau đi nơi khóe mắt đang ướt kia đi của Kim Băng Vy.
- Ung thư? Rốt cuộc là bị gì? Sao em lại nghĩ mình bị ung thư chứ? -
Kim Băng Vy lắc lắc đầu, kéo tay Phó Thanh Bắc ra, rồi lại trước ánh mắt ngạc nhiên của đối phương kéo khăn trên ngực xuống, nước mắt trào ra, nghẹn ngào nói:
- Ngực của tôi đau quá! Rất trướng, đụng vào liền đau! Thầy xem. - Kim Băng Vy không kiên nể gì nam nữ, lấy tay Phó Thanh Bắc chạm vào ngực mình như muốn chứng minh, nhưng lại vì bị đụng đau mà hất tay anh ra.
Việc này trước khi xuyên không cũng có, cứ vài tháng cô bị một lần, có khi nó kéo dài cơn đau đến cả tuần cũng có khi vài tháng liên tiếp bị. Chắc chắn bệnh ung thư rồi, đau như vậy, cô sắp chết rồi. Trước khi xuyên không bị bệnh, sau khi xuyên không cũng bị bệnh, lại còn cùng một bệnh, cô bị quỷ ám rồi, sắp thăng thiên rồi!!
Phó Thanh Bắc mặt đầy hắc tuyến, cảm xúc mềm mại vừa rồi trên tay anh còn chưa vơi đi đâu. Xoa mí mắt một cái, Phó Thanh Bắc quyết định hỏi Kim Băng Vy một vấn đề nhạy cảm:
- Chu kỳ kinh nguyệt của em có phải là sắp tới rồi không? -
-...... - Kim Băng Vy nhớ nhớ lại một chút, nghĩ từ lúc xuyên qua đến giờ cũng được hơn nửa tháng, chắc cũng sắp tới đi? Liền gật đầu.
Phó Thanh Bắc vận dụng lại kiến thức của mình, suy nghĩ để tìm lời lẽ giải thích cho cô nhóc trước mặt.
- Cái này...em bị đau như vậy...kỳ thực cũng không có gì....đây là do tăng tiết tố estrogen, hormone nữ, dẫn tới cứng các mô ở ngực và làm ngực cương lên, do cơ thể của em đang phát triển cho nên rất cần bổ sung đầy đủ dưỡng chất để đáp ứng những thiết hụt của cơ thể. Có lẽ do gần đây em không ăn uống đẩy đủ bổ sung dưỡng chất nên thiếu chất thôi, không phải bệnh ung thư gì đâu!...Cũng có thể nói, "hiện tượng" này rất bình thường. - Phó Thanh Bắc đang rất thắc mắc, thắc mắc phụ huynh và bác sĩ của cô làm gì ở nhà mà không thể chỉ bảo Kim Băng Vy những điều này, để người phải làm lại là anh.
Anh cũng không dạy môn sinh học.
Kim Băng Vy nín khóc, dụi cặp mắt muốn sưng của mình. Mặc dù cô không hiểu Phó Thanh Bắc nói gì những có lẽ thật sự không sao đi.
Lấy ngón tay mình chọt chọt vào ngực bản thân vài cái, hình như chỉ bị đau một bên, bên kia chỉ hơi trướng. Thở phào nhẹ nhõm Kim Băng Vy mới ngã người qua phải, nằm dài trên giường. Lim dim ngủ.
Phó Thanh Bắc nuốt nước miếng một cái nhìn Kim Băng Vy đang lim dim ngủ quên mất bản thân hiện tại ở trong hoàn cảnh nào. Lấy mền đắp lên người cô, sau đó liền đi vào lại phòng bếp nấu ăn.
Phải làm giáo viên cho học trò như Kim Băng Vy, số anh đen quá rồi. Nếu như hôm nay Kim Băng Vy không mỗi một câu đều là "thầy" nhắc anh nhớ địa vị của mình, anh chắc chắn sẽ không thể kiềm chế được. Chắc chắn!!
Kim Băng Vy nằm trên giường, đang lim dim ngủ thì đột nhiên não hoạt động, nhớ lại chuyện vừa rồi đã phát sinh. Ngồi bật dậy trên giường, mặt cô nóng rang.
Cô...vừa rồi...Phó Thanh Bắc...
Lén lút chạy lại vào phòng tắm lấy đồ mặc vào, rồi lại thập thò ở cửa phòng bếp nhìn Phó Thanh Bắc nấu ăn.
Ở trong tình huốn như vậy mà không làm gì cô, chắn chắn là không hứng thú với nữ nhân rồi!! Không hứng thú với nữ nhân, thì Phó Thanh Bắc nhất định là thích đàn ông! Lại còn hiểu rõ về nữ giới như vậy, thụ chắc luôn!!
Nghĩ tới đó, Kim Băng Vy mất hết cảm giác ngại ngùng, cảm thấy hơi đói bụng, cho nên rất nhẹ nhàng đến chỗ bàn ăn, chờ nam nhân "thích đàn ông" kia nấu xong.
Phó Thanh Bắc bưng đồ ăn ra chuẩn bị ăn, lại bất ngờ thấy người đáng lẽ nên an vị trên giường giờ này lại ngồi ở bàn ăn của anh, rất rảnh rỗi úp mặt lên bàn, quơ quơ chân.
"..Ọt....."
Âm thanh bụng kêu lên rất nhỏ nhẹ, nhưng ở hoàn cảnh yên ắng như vậy lại đặc biệt rõ ràng. Kim Băng Vy xoa xoa bụng, lười biếng ngẩn đầu liền thấy Phó Thanh Bắc đứng yên tay bê đồ ăn nhìn cô.
Với suy nghĩ "đối phương là thụ" trong đầu, người đáng lẽ nên đỏ mặt thì lại chưng ra bộ mặt "dày hơn bề mặt trái đất", nói:
- Thầy, nhanh lên đi, em đói rồi. - Bộ mặt Kim Băng Vy hiện tại rất hào hứng.
Phó Thanh Bắc hắc tuyến ba vạch, nhưng lại không nói gì, rất nhanh dọn đồ ăn ra.
Không phải chứ, vừa rồi tôi vẫn chưa "hạ xuống" được, em lại tiếp tục xuất hiện để tống tôi vào tù sao?
Khóc không ra nước mắt.
.............
- Thầy nấu ăn ngon thật đấy! - Kim Băng Vy sau khi đánh chén no nê, rất vừa ý dựa người ra phía sau ghế, không tiếc lời khen ngợi cho Phó Thanh Bắc, mất hết dáng vẻ lạnh lùng thường ngày.
Phó Thanh Bắc vừa rửa chén vừa thở dài. Người nhỏ vậy mà ăn như chiến hạm đánh quân thù, càn quét sạch sẽ đồ ăn trên bàn.
Phó Thanh Bắc là người rất kĩ, bữa ăn của anh luôn phải đầy đủ dưỡng chất cho bản thân nên thường khá nhiều món, và thường thì anh nấu rất nhiều cho dù có khi ăn không hết.
- Em mau đi ngủ đi! Muộn rồi! - Phó Thanh Bắc sau khi lau sạch sẽ tay, vỗ vỗ đầu Kim Băng Vy khuyên nhủ.
- Vâng ~ - Kim Băng Vy rất biết điều mà leo lên giường, an giấc mộng.
Phó Thanh Bắc sau khi chuẩn bị chỗ ngủ của mình ngoài ghế salon ở phòng khách liền nhận được một cuộc điện thoại gọi đến.
Bạch Gia.
Nhìn dòng chữ trên đó, Phó Thanh Bắc lần đầu tiên trong đời có cảm giác sợ hãi mà không biết nguyên nhân là gì.
- Alo... - Anh bắt máy sau khi bình ổn tâm chí.
[ Phó Thanh Bắc, cậu làm gì em tôi rồi? ]
Người gọi đến là Bạch Chấn Hưng.
- Không làm gì cả, tôi để quên tập hồ sơ ở Bạch Gia nên nhờ con bé đem qua thôi! - Có lẽ là không thấy Kim Băng Vy nên đi kiểm tra chăng? Dù sao vừa rồi anh là gọi vào số điện thoại của Bạch Gia chứ không của riêng Kim Băng Vy.
[ Hừ..hừ...Làm như tôi không hiểu rõ cậu không bằng. Cái chiêu này cậu cũng làm với mấy người tình khó xơi của cậu tôi quá quen thuộc rồi! Tôi nói cho mà biết, động đến Kim Băng Vy là cậu chết với tôi! ]
Đến mức này Phó Thanh Bắc cũng lộ ra bản tính của mình.
- Ồ? Bạch đại thiếu gia hôm nay sao lại muốn bảo vệ Kim Băng Vy rồi? Tôi tưởng cậu ghét người ta...Hay...có chuyện gì giữa hai người rồi? -
[............Kim Băng Vy đâu? ]
Không phải chứ? Thật sự là ra tay với em gái của mình luôn sao? Bạch Chấn Hưng mà bị nắm thóp gì thì chẳng bao giờ phản kháng lại cả, thật sự giữa hai người bọn họ có chuyện gì sao?
[ Này, im như vậy là ý gì? Kim Băng Vy đâu? ]
-.......Cậu nghe thử xem. -
Đột nhiên Phó Thanh Bắc nổi hứng muốn chọc người bạn này của mình, đi nhanh vào phòng ngủ của mình, rất xấu xa nhéo má Kim Băng Vy.
- Ưm....Đau... - Kim Băng Vy đang ngủ thì bị đau thức dậy, quơ cánh tay của Phó Thanh Bắc ra khỏi mặt mình, cô lim dim ngủ lại.
[......Phó Thanh Bắc... ]
- Nghe chưa rõ đúng không? Nghe lại đi! - Nói rồi anh lại lay người Kim Băng Vy dậy, cái tay xấu liền chui vào bụng Kim Băng Vy nhéo.
- A! Thầy...đau....đi ra! - Kim Băng Vy bị đau đến chảy nước mắt, tay dữ tay của Phó Thanh Bắc để anh đừng nhéo nữa.
Sau khi đạt được tâm tư, Phó Thanh Bắc cũng liền ngắt điện thoại, tắt nguồn.
- Thầy bị điên hả!! - Kim Băng Vy nổi khùng. Sao lại đánh thức người ta khi đang ngủ chứ!
- Em ngủ nhìn xấu xí quá, nên tôi buộc phải kêu dậy thôi! - Phó Thanh Bắc rất xấu xa, rất xấu xa, rất xấu xa.
Chuyện quan trọng phải nói ba lần!
- Đau quá.... - Kim Băng Vy hờn dỗi xoa chỗ bị nhéo của mình. - Hic... -
Đột nhiên Phó Thanh Bắc ôm Kim Băng Vy ngã xuống giường, tay anh tiếp tục bỏ vào bụng cô, xoa chỗ anh vừa nhéo, mặt lạnh như tiền nhìn phản ứng của Kim Băng Vy.
Cô ban đầu có chút ngạc nhiên và ngại ngùng nhưng sau đó lại làm như không có gì, lim dim ngủ tiếp.
Thấy Kim Băng Vy như vậy Phó Thanh Bắc có chút khó hiểu. Con gái bình thường có ai lại làm vẻ mặt như Kim Băng Vy không?
Tay anh lần này không tiếp tục an phận mà luồn ra sau lưng cô...
................................
Tác giả có lời muốn nói: 3 tháng rồi:)))))) lười đến 3 tháng luôn. Coi phim hay hoạt hình cứ khó chịu vì bị ngắt ngay khúc hay nhất, nhưng mà khi viết truyện ta vẫn thích ngắt ngay khúc gây cấn vậy đấy.:)))))))) a huy huy <3