- Hừ, Kim Băng Vy! Tại sao cô lại ở đây? Cô mặt dày tới nỗi đi vào đây để quyến rũ bọn tôi hay sao? - Hoàng Chấn Nam vốn là người máu nóng, lại là thể loại hướng ngoại cho nên nghĩ gì nói đó. Mặt tức giận hỏi cô!
Hơ, anh bạn à nếu như tôi không phải là Kim Băng Vy trong truyện thì lúc này anh đã bị dính một chưởng của tôi và nằm lăn lóc ngoài cửa rồi đấy! Bình tĩnh, bình tĩnh! Kim Băng Vy tự trấn an mình phải bình tĩnh, cô phải dẹp rắc rối sớm rồi còn đi về nữa!
- Giải thích đi! - Hoàng Chấn Phi mặt đá yêu cầu cô giải thích lí do cô ở đây, giọng nói không hề có một chút thiện cảm nào với Kim Băng Vy!
- Lí do thì hỏi bạn của mẹ các người ấy! Tôi vô tội! Đừng xúc phạm nhau thế nhé! - Kim Băng Vy trả lời cho có lệ, tay thì chuyển kênh của chiếc ti vi màn hình cong được treo ở phía trên tường bên kia, tự nhiên như đây là nhà của mình! Vì lúc nãy Hoàng phu nhân kêu tôi coi đây là nhà nên tôi làm theo thôi! Cô hoàng toàn một câu nói hiện tõ vẻ khinh thường những người trước mắt.
- Hừ, cô nhanh chóng cút khỏi đây! Đừng để tôi phải dùng biện pháp mạnh với cô! - Hoàng Chấn Bảo nói giọng kiềm nén cảm xúc, Kim Băng Vy cô ta thực quá kinh người rồi! Nói chuyện như thế với bọn anh, mặc dù cô ta rất khác với mọi ngày nhưng như thế không khiến anh bực thì hai người còn lại cũng chẳng ưa gì cô ta đâu!
- Đây là cách các người tiếp khách và đuổi khách? Thực có giáo dục! - Kim Băng Vy nói móc một câu liền trúng tim đen của ba người kia, Hoang Chấn Phi đập bàn đứng dậy bỏ đi, những người còn lại cũng nối đuôi đi luôn. Thực khỏe ~~~~~ Kim Băng Vy nhận thấy dưới gầm bàn hình như có thứ gì đó cấn cấn chân cô khi cô đụng phải, hình như là....... sách!!!!
Cô sáng mắt nhanh tay chụp lấy cuốn truyện nằm dưới đất lên, chợt nhận ra..........hôm nay cô muốn đi thu thập truyện để đọc mà nhỉ? Đen mặt, thế là mất toi buổi chiều mà chẳng được gì cả. ಥ_ಥ!!! Khóc không ra nước mắt, Kim Băng Vy thử đọc trang bìa xem nó thể loại gì.
- H... cao. H cao là gì thế nhỉ? Có thể loại này sao? - Trước giờ khi đọc sách hay truyện, những cuốn đó đều phải được mẹ của cô lựa chọn hoặc đọc qua rồi mới được đọc, đó là mẹ cô bảo như thế! Nay xuyên không xong không có mẹ nữa nên chắc cô đọc mà chưa đưa mẹ xem chắc cũng không sao đâu nhỉ?
Kim Băng Vy quyết định đem cuốn này về nhà đọc, lấy điện thoại gọi cho tài xế riêng, chờ khoảng 10 phút sau cô được đưa về với lời chào tạm biệt và hẹn gặp lại của hai phu nhân đã đem tới một đống rắc rối cho cô kia! Thầm chửi hôm nay không xem lịch đã đi ra đường, làm cho cô hôm xui hết thứ này đến thứ khác! Hazzz.....trong lúc chờ được chở về đến nhà, Kim Băng Vy lấy cuốn truyện vừa "xí" được ra đọc!
-------------- Phân cách: về nhà! --------------
Kim Băng Vy về nhà, thấy đại gia đình đều ở phòng khách, cô nghĩ chắc ăn hết rồi nên cũng không nói gì, toan đi vô phòng bếp kiếm gì ăn thêm vì lúc nãy ăn bánh uống trà ở nhà họ Hoàng kia no muốn.......... nằm lười ra thì bị ba cô - Bạch Hoàng Lâm kêu:
- Kim Băng Vy, bước tới đây! - Cô cũng bước tới nhưng không đứng mà ngồi đối diện cha cô! Cô hỏi:
- Chuyện gì? - Giọng lạnh như băng.
- Tại sao hôm nay dám đánh Bạch Liên Hoa hả? Ta đã nói ngươi nên biết điều đừng đụng tới nó rồi còn gì? -
- Có sao? Không nhớ ~ Vả lại hôm nay con làm gì cô ta chứ? Chính cô ta kêu rằng tự trượt chân ngã mà! Nếu đã hết chuyện thì con đi đây! - Kim Băng Vy toan đi lên phòng tiếp thì lại bị kêu lại:
- Ngồi im! Ngày mai ngươi tiếp tục đi học lại! Lúc nãy Bạch Chấn Hưng kêu nếu ngươi về thì lên gặp nó! Nó có chuyện muốn hỏi! - Kim Băng Vy nghe xong cũng không ư hử gì nữa đi lên phòng! Để lại cho Bạch Hoàng Lâm cha cô một cỗi tức giận và chán ghét cô, sau đó đương nhiên là được Bạch Liên Hoa an ủi.
Anh cả kêu cô qua phòng anh ta làm gì chứ? *cách* mở cửa phòng, Kim Băng Vy hài lòng với tiến độ làm việc của người hầu! Căn phòng từ màu hồng kia đã biến thành màu trắng lịch thiệp, không hề có mùi sơn, *cạch* mở cửa tủ đồ. Kim Băng Vy khen "tốt" một cái, những đồ mà cô mua đều được ở trong tủ hết! Cô chắc là đã đánh giá thấp tay nghề của người làm rồi! Kim Băng Vy đi tắm, vì quên mua đồ ngủ mà mặc tạm cái áo sơ mi dài ngang đầu gối, hazzzz....... cô cũng quên mua đồ lót rồi, OMG hôm nay não cô bị gì thế này?
Lụm cuốn truyện ra đọc, Kim Băng Vy chợt nhớ là anh cả - Bạch Chấn Hưng đại nhân kêu cô qua phòng của anh ta, mặc thêm áo lạnh vào che đi cơ thể bị hiện rõ qua lớp áo ngủ, Kim Băng Vy mang theo cuốn truyện đi cùng luôn. Vừa đi vừa đọc nhưng bất chợt cô dừng lại, mặt đỏ tai hồng nhìn chăm chăm vào cuốn sách! Gi....gì thế này? Nhu....những cảnh này là thể loại "H cao" đây sao? Kim Băng Vy đổ mồ hôi, lúc trước cô rất ít khi đọc những cảnh này, à không, là vì tác giả viết qua loa cho qua thì đúng hơn! Còn lại những loại truyện khác thì không hề có những cảnh khiến cô muốn độn thổ như thế này, không ngờ lần này lại được diện kiến tận tình và chu đáo như thế này khiến cô như bất động tại chỗ!
- Cô làm gì ở đó thế? Tôi kêu vào phòng tôi cơ mà? - Kim Băng Vy giật nảy mình nhảy lên một cái, kêu lên một tiếng "a" rồi dấu cuốn sách sau lưng, tay thì bẽ trang sách gấp vô để đánh dấu số trang đọc, mặt cũng vẫn chưa hết đỏ đi tới trước mặt Bạch Chấn. Nhìn thấy biểu hiện khác thường này của Kim Băng Vy, anh chờ cô tới rồi giật lấy cuốn truyện trên tay cô:
- Đưa tôi xem! - Anh cả đại nhận có được cuốn truyện trên tay, liền lật trang được cô đánh dấu ra đọc. Trời ơi, đọc đâu không đọc lại đi đọc cảnh đó cơ chứ? Sắc mắt của anh cả đại nhân khẽ ửng đỏ, nói với cô:
- Cô đọc cái thứ gì đây hả? Thứ này tôi sẽ tịch thu! - Không thể nào! Không có truyện đọc tôi sẽ không ngủ được đâu! Không để cô trả lời, anh cả đại nhân liền hỏi:
- Lúc chiều thấy cô đi cùng một bà lão tới nhà họ Hoàng! Cô làm gì ở đó? - Khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng như cũ, anh hỏi cô.
- Ơ, tôi...tôi....bà cụ ấy hỏi đường đến nhà họ Hoàng nên tôi dẫn bà ấy tới thôi! - Kim Băng Vy vì sốc khi mất truyện nên hoạt động chậm chạp trả lời câu hỏi.
- Sau đó? - Bạch Chấn Hưng hỏi tiếp.
- Sau đó bị lôi vô đó, rồi bị giữ tới 5h mới về nhà được! - Kim Băng Vy trả lời câu hỏi nhanh như chớp khiến một phần nào đó anh cả khá hài lòng! Trời ạ, bị sốc tới nỗi bị anh cả đại nhân khống chế lời nói luôn rồi ~ ToT truyện ơi, sao em nỡ rời xa chị?
- Được rồi, về phòng đi! - Kim Băng Vy nuối tiếc nhìn cuốn truyện kia bị Bạch Chấn Hưng đem đi! Hazzz.......
Tối đó, vào khoảng 9h, Bạch Chấn Hưng gấp cuốn truyện của Kim Băng Vy lại, hazzz, thế mà anh lại đọc thứ này cơ chứ? Cùng lúc đó, cũng có một mỗ nam nào đấy ở nhà họ Hoàng đi kiếm cuốn truyện nào đấy, lục tung mọi ngóc ngách ở nhà họ Hoàng lên mà vẫn không thấy cuốn truyện của mình đâu, não của anh bắt đầu hoạt động:
- Kim Băng Vy, đồ ăn trộm! Dám lụm cuốn truyện mới của tôi! Hãy đợi đó! - "Tách" đèn bị bật lên, Hoàng Chấn Phi đứng ở ngay khúc cua giữa phòng khách và hành lang, dơ tay bật đèn lên để đi thì thấy Hoàng Chấn Bảo đang ngồi trên ghế liền nói:
- Bảo, làm gì giờ này còn chưa ngủ? -
- Ơ, a, em ngủ liền! -
----------Phân cách: lúc 11h đêm! ----------
Kim Băng Vy ngồi dậy trên giường, cô không ngủ được!!!!!!! Cô muốn đọc truyện!!!!!! Hazzz, số trời đã định, muốn cưỡng cũng khó! Đi lụm lại cuốn truyện vậy! Nếu không chắc cô thức trắng đêm mất! Kim Băng Vy vì bị cuốn truyện làm cho mất hết lí trí, mang trên mình chỉ có mỗi chiếc áo sơ mi dài ngang đùi không nội y bên trong, lộ rõ gần hết tất da thịt mịn màng của mình đi qua phòng của Bạch Chấn Hưng!
"Cách" Kim Băng Vy mở cửa, đi vào phòng. Lại "cách" cái nữa, đóng cửa lại! Kim Băng Vy lục tung căn phòng lên trong im lặng, quái lạ, tại sao không thấy đâu cả? Hay là.......trong gối? Nghĩ là làm, cô rón rén đi lại gần anh cả đại nhân, thọc tay vào gối của Bạch Chấn Hưng, cô mò mò mò....... Cảm thấy có gì đó chuyển động dưới gối, Bạch Chấn Hưng tỉnh dậy, đoán chắc là Kim Băng Vy vào đây lấy cuốn truyện, liền sức lực trên đầu mạnh hơn.
Kim Băng Vy không đưa tay vào chiếc gối vừa dài vừa to hai người nằm kia của Bạch Chấn Hưng được, bực mình cô quyết định nhất đầu anh ta ra để lấy! Leo lên người Bạch Chấn Hưng, cô cố gắng nhẹ nhàng chạm đầu của anh cả, nặng quá! Thật khổ quá mà, thân chủ này quả là yếu sức! Nếu là thân thể kia của cô thì chỉ cần búng tay thôi cũng đủ để tên nằm dưới thân cô đây bay xa 3m!!! Bạch Chấn Hưng nảy giờ vẫn giả ngủ, vẫn nhắm mắt anh..... " xoạt " "phịch"....... Tình thế thay đổi, bây giờ không phải Kim Băng Vy nằm trên người Bạch Chấn Hưng nữa mà là anh nằm trên người cô, giữ lấy hai cánh tay cô để trên đầu, anh quan sát Kim Băng Vy trên giường!
Vì phòng của anh đèn ngủ rất sáng vả lại chiếc áo của cô cũng khá mỏng nên cơ thể của Kim Băng Vy chỗ cần lồi thì lồi chỗ cần lõm thì lõm bị hiện rõ, cô đỏ mặt, cố vùng ra khỏi anh, giải thích:
- Ca...cái này...là đồ trong tủ tôi đem đi bán đấu giá trên mạng hết rồi nên tôi mới đi mua đồ mới! Chỉ là trong lúc mua nhất thời sơ ý nên quên không mua đồ ngủ và đồ lót! Cho nên mới phải mặc như vậy! - Kim Băng Vy bối rối tự khai ra tội lỗi của mình, nhìn thấy cơ thể ẩn ẩn hiện hiện dưới lớp áo ngủ của Kim Băng Vy, vẫn nam tính của anh bỗng chốc căng cứng. Cố kiềm nén dục vọng, anh hỏi:
- Cô vào phòng tôi để làm gì? - Dù biết rõ câu trả lời nhưng anh vẫn muốn hỏi, Kim Băng Vy vẫn chưa hết đỏ mặt trả lời:
- L...lấy cuốn truyện! Mau thả tôi ra! - Kim Băng Vy vùng vẫy, nhất thời sơ ý chạm vào vật nam tính của Bạch Chấn Hưng mà ma sát, anh thả ra một hơi nặng nề, nói:
- Muốn lấy lại cuốn truyện? Tôi chẳng phải tịch thu nó rồi sao? Cô dám cư nhiên vào phòng tôi không xin phép? Tôi sẽ phạt cô!!! - Nói rồi anh cuối đầu hôn lên đôi môi quyến rũ chết người của cô, vốn ban đầu anh chỉ muốn chọc ghẹo người con gái này để cô ta lột bỏ mặt nạ mà quyến rũ anh, ai ngờ khi chạm vào môi cô thì không thể ngừng dục vọng muốn ăn hết cô. Vì bởi môi cô không hề dùng son, lại mền, mịn, còn có một chút vị ngọt khiến Bạch Chấn Hưng hoàng toàn bị mất hết kiểm soát mà hôn cô.
Anh cứ thế hôn mỗi lúc một bạo hơn, Kim Băng Vy mở miệng định ngăn cản thì anh nhanh chóng đưa lưỡi vào khuấy động cả khoang miệng cô. Môi lưỡi hai người quấn quýt lấy nhau, không ngừng tạo ra những âm thanh "tách" "tách" phóng đãng, Bạch Chấn Hưng tung hoành khắp dọc khắp khoang miệng cô, đầu lưỡi anh linh hoạt, tham lam hút hết mật ngọt trong cái khoang miệng nhỏ nhắn. Kim Băng Vy tưởng chừng như nghẹt thở thì Bạch Chấn Hưng dừng lại, lười biếng buông bỏ đôi môi Kim Băng Vy, anh dịch chuyển đầu cuối xuống hôn lên cổ cô, một tay cố định hai tay của cô trên đầu, một tay gỡ bỏ những nút áo vướng víu trên người cô.
- A...d..dừng lại! - Kim Băng Vy thở dốc, khoái cảm trong người cô tăng lên, uốn éo người tránh khỏi Bạch Chấn Hưng, cô một lần lại một lần ma sát nam căn đã sớm nhướn đau trong ủng quần Bạch Chấn Hưng, anh buôn bỏ chiếc cổ trắng nõn kia, dời dần xuống dưới ngực cô, ngậm một bên ngực của Kim Băng Vy, anh mút như một đứa trẻ, cánh tay kia cũng đã nhanh chóng tháo bỏ chiếc áo vướng viếu kia khỏi người cô sau đó liền rảnh rỗi tạo hình trên nụ hoa bé nhỏ đang run rẩy theo từng khoái cảm của Kim Băng Vy.
Đợi đến khi cả nụ hoa đều cứng rắn, Bạch Chấn Hưng buôn bỏ ngực của Kim Băng Vy, đưa tay xuống phía dưới nới kín của Kim Băng Vy, chạm vào tiểu huyệt nhỏ bé đang chảy mật dịch, nhẹ nhàng ma sát bên ngoài. Kim Băng Vy không chịu được khoái cảm mà anh mang đến, cơ thể nhạy cảm run run, tiếng rên rỉ cũng theo đó mà ra. Hình ảnh đó làm máu trong người Bạch Chấn Hưng xông đến não, dây thần kinh bình tĩnh còn sót lại đã bị cắt đứt, tay anh không hẹn mà điên cuồng ra vào trong cô.
Bây giờ, Kim Băng Vy cảm thấy mình càng ngày càng nóng, đầu óc trống rỗng, môi lưỡi khô, phía dưới của cô bị anh ngày càng đâm vào làm cho mật dịch của cô tiết ra càng ngày càng nhiều, ngực thì bị anh cắn nuốt. Bị tập kích nhiều nới như vậy, nhưng cô vẫn cảm thấy thiếu một thứ gì đó!
Kim Băng Vy vừa khó chịu vừa thoái mái, cơ thể bị mất tự chủ giống như không phải do cô điều khiển mà mông nhỏ cứ lắc qua lắc lại, như muốn tay anh đâm sâu hơn vào người mình. Tiểu huyệt của cô ngày càng tiết nhiều mật dịch làm cho tay của anh ra vào nhanh hơn.
Môi Bạch Chấn Phong rời khỏi ngực của cô, nụ hoa bé nhỏ bị anh dày vò mà đỏ ửng, ẩm ướt, sự quyến rũ chết người này làm anh muốn nhiều hơn nữa.
Tay Bạch Chấn Hưng rút ra khỏi tiểu huyệt của Kim Băng Vy, anh đứng dậy cởi bỏ quần áo của mình ra, cũng không quên nhìn biểu hiện của Kim Băng Vy khi nhìn anh. Áo của anh bị cởi bỏ liền khiến cơ bụng sáu muối hiện ra, ánh mắt của cô khi nhìn thấy thì sự háo sắc vốn có của thân chủ này bộc phát, thực khó chết cô rồi! Một cô bé chỉ mới 13 tuổi không biết hai chữ "làm tình" như cô mà phải làm việc này thì có chút khó khăn, chỉ là........bản thân hiện tại hoàn toàn không theo sự điều khiển của cô, chính xác là hoạt động tự do, giống như cô chỉ chiếm được ý thức chứ cơ thể thì do một người khác điều khiển! Đáng sợ, Kim Băng Vy rơi vào trầm mặc, đúng là cô đã xuyên vào thân chủ này, nhưng những xảm xúc và hành động đều rất khó để điều khiển, quả nhiên là linh hồn thân chủ vẫn chưa tan đi! Thế sao còn để cô vào trong thân sác này chứ???? Nhưng đó cũng chưa làm cô hết thắc mắc, cô chỉ mới bị kích thích một chút đã có khoái cảm khắp người rồi! Giống như bị hạ thuốc vậy........đợi đã, hạ thuốc?
Đúng rồi, trước khi đến phòng của Bạch Chấn Hưng cô có thấy một viên thuốc màu trắng ở trên bàn đèn trên hành lang, nhìn cứ như một viên kẹo, thế là cô không suy nghĩ ném luôn viên thuốc màu trắng mà cô nghĩ là kẹo đó vào mồm! Trời ơi, không thể tin được lại là thuốc kích dục! Ai lại đi để ở một nơi như thế chứ??? Đúng là tự mình hại mình, lần sau chắc phải kiểm tra từng món ăn quá! Việc đó tính sau, bây giờ điều khiến cô bận tâm nhất chính là.......cô sắp bị thất thân rồi! ( đánh mất trinh tiết)
Lúc này, Bạch Chấn Hưng đã cởi bỏ những thứ đồ vướn víu trên người của mình xong, thấy cô cứ nhìn trân trân vào mình rồi còn đỏ mặt, anh không thẹn mà mở lời trêu trọc cô:
- Tiểu yêu dâm đãng, "muốn" lắm sao?- Kim Băng Vy bị lời nói này làm cho tỉnh mộng, vội vội vàng vàng xoay mặt vô trong.
Lúc nãy cô đã thấy mọi thứ của Bạch Chấn Hứng rồi, lần này nhất định không thề cưỡng lại rồi, quả thật cơ thể quá đẹp đi! Bạch Chấn Hưng nằm xuống nơi cô đang nằm, dùng lưỡi liếm lấy tai cô. Kim Băng Vy bị anh liếm phát nhột, cả người cảm thấy phía dưới tiểu huyệt lại nóng lên như muốn có gì đó lấp đầy. Cô cọ tới cọ tui trên người anh, làm đốt lên ngọn lửa dục vọng trong người Bạch Chấn Hưng. Cảm thấy phía dưới cô có gì đó chạm vào, nó rất nóng, cô biết rõ nó là gì nhưng không kiềm được sự tò mò mà nhìn xuống, thấy nam căn hùng dũng của anh đang ma sát tiểu huyệt của cô, thật to! Cô tò mò, tay cô chạm lấy nam căn của anh, vừa chạm vào cảm giác như cây đuốc vậy, rất nóng mà còn cứng nữa, Kim Băng Vy giật mình rụt tay về rồi nhìn Bạch Chấn Hưng.
Bạch Chấn Hưng nhìn hành động của cô mà ngạc nhiên, cảm giác sung sướng khi đối tay bé nhỏ kia chạm vào khiến anh muốn nhiều hơn nữa! Nghĩ là làm, anh đặt tay tay cô xuống nam căn thô nóng của mình, bắt cô cầm nó, phục vụ nó!
- Cầm lấy rồi ma sát đi! - Bạch Chấn Hưng nhìn Kim Băng Vy bằng ánh mắt dục vọng, nói dọng khàn khàn ra lệnh cho cô, cô như bị hút hồn vào trong ánh mắt anh, đôi tay nhỏ bé cầm lấy nam căn của anh mà ma sát...