Úc Nhiễm Trần

Chương 7:




Edit: Nagi Maria
Người trong thái y viện so với tưởng tượng của ta còn ít hơn rất nhiều, rất nhiều, ngự y chỉ có vài người. Nhìn ra được nét mặt ta thay đổi, Trương công công liền nói cho ta nghe, vì hậu cung của hoàng thượng chỉ có một người thôi (không phải Úc lão sư đâu, là người sinh cho Tử Quỷ một đứa con ý ^^), con trai cũng chỉ có một đứa, hơn nữa cơ thể hoàng thượng vốn là một người học y, nên ngự y trong cung cũng ít đi. Như vậy cũng tốt, ta vốn sợ người lạ mà.
Trương công công chạy tới chạy đến chỗ ngự y hỏi gì đó, rồi mấy tiểu thái giám chạy về nói lại với ta “Nhiễm Trần chủ tử, hoàng thượng biết người sợ người lạ, nên cho người một phòng riêng, sau này người cứ ở đây mà trị liệu, thần sẽ cho người thay phiên nhau vào chăm sóc chủ tử, có việc gì người chỉ cần trực tiếp phân phó cho thái giám làm, bọn họ đều sẽ giúp đỡ người.”
Tử Quỷ phụ thân không ngờ lại đặc biệt chăm sóc ta nhiều đến vậy, ta nghe xong, nhịn không được liền rớt nước mắt, làm Trương công công bị doạ mà quỳ rạp xuống đất, ta vội vã nói “Trương công công, ngài, ngài đứng lên đi, ta, là do cát bay vào mắt ta” Trương công công nghe xong lấy ra một khăn lụa lau mắt cho ta.
Chỉ lát sau, những tiểu thái giám hầu hạ ta đều có mặt, ta không biết nên nói gì với họ cả. Trương công công hiểu ý, để Tiểu Quý Tử cùng Tiểu Hoàn Tử ở lại giúp ta, hai tiểu thái giám kia cũng biết ta vốn sợ người lạ, nên cả hai ở trong phòng líu ríu nói chuyện với nhau. Ta pha một chén thuốc bổ, kêu bọn họ mang đến cho Tử Quỷ phụ thân. Tiểu Quý Tử hăng hái nhận việc, cầm chén thuốc liền đi. 𝐓rờ 𝓾m 𝒕r𝓾m h𝓾yề𝗻 𝒕rùm ~ 𝒕r ùm𝒕r𝓾yệ𝗻.𝚟𝗻 ~
Tiểu Hoàn Tử rất ngoan ngoãn đứng yên một chỗ, trong phòng liền yên tĩnh trở lại, ta luôn luôn đọc sách, đọc hồi lâu mới nhận ra, ngẩng đầu lên nhìn thấy Tiểu Hoàn Tử đang nhìn ta, ta liền vội vã cúi đầu.
Tiểu Hoàn Tử dù sao cũng còn nhỏ, nên không thể im lặng lâu “Nhiễm Trần chủ tử, vì sao mặt người lại bị như vậy?”
Ta không đáp mà đầu liền cúi thấp hơn, ta không biết nên trả lời sao nữa.
Thấy ta yên lặng, hắn biết mình đã hỏi sai rồi nên chạy nhanh đến mặt ta, quỳ xuống, ta nhìn thấy Tiểu Hoàn Tử như vậy, nhưng ta đâu có phạt hắn đâu, ta cũng vội vàng quỳ xuống nhìn Tiểu Hoàn Tử. Ta một lần nữa lại đem hắn doạ sợ a.
“Không không, các ngươi đừng như thế, ta đâu trách các người đâu” Từ đó về sau, bọn họ liền hiểu tính của ta, khi có người thì bọn họ rất quy củ đối đãi với ta, còn khi chỉ còn mình ta thì bọn họ cứ như mấy đứa nhỏ ầm ĩ vô cùng, ta rất vui, ta chỉ yên lặng nhìn bọn họ hi hi ha ha, cảm giác cứ như được sống một cuộc sống bình thường vậy.
Cha vẫn không đến thái y viện, ta hỏi cha thì mới biết bây giờ cha không thể lộ mặt được, nên cha chỉ có thể lấy những phương thuốc mang đến thái y viện để ta chế thuốc giùm, đôi khi Tử Quỷ phụ thân sẽ đích thân đến nơi này để xem xét, lấy những dược liệu cha cần xong liền đi tìm cha. Ta mọi ngày vẫn pha thuốc bổ mang cho Tử Quỷ phụ thân, cũng không biết cha cần hay không. Hiện tại ngày nào cũng rất nóng, ta cũng sẽ vì hai người họ mà pha trà lạnh, mỗi lần đưa đồ xong, Tiểu Quý Tử và Tiểu Hoàn Tử đều nói hoàng thượng khen ta thật ngoan. Ta cười cười, ta cũng chỉ làm được việc này để giúp họ thôi.
Hiện tại, ta đã quen với cuộc sống này, có lẽ vì từ nhỏ đã sống cực khổ, nên dù ở trong hoàn cảnh nào, chỉ cần quen rồi ta đều thấy rất hạnh phúc. Ta không còn gì hối tiếc nữa, cả đời cứ sống như vậy là tốt rồi, ta sẽ không yêu cầu gì hơn nữa.
P/s: Chương sau đụng độ Ngưng Vương:v, cũng không hẳn là đụng độ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.