Úc Nhiễm Trần

Chương 1.2:




Edit: Nagi Maria
“Sao vậy? Sợ nhìn thấy ta đến vậy sao?” Tiếng nói càng ngày càng gần, một lát sau ta nghe được tiếng hắn ngồi xuống ghế. Phía sau ta cứ như bị ánh mắt băng lãnh của hắn xé ra thành từng đoạn. Thấy tôi thật lâu cũng không trả lời, hắn dùng lực không mạnh cũng không nhẹ vỗ lên bàn, doạ ta nhảy dựng lên.
“Hừ, không có gan sao? Câu dẫn Tề Quân không phải ngươi còn dám làm à. Sao thế? Ở chỗ của ta không có được sủng ái, giờ thì Tề Quân có thể là chỗ dựa tốt cho ngươi rồi đúng không? Tề Quân chắc chắn rất thoả mãn với phía sau của ngươi chứ gì. Tề Quân này cũng thật láo xược, chính mình dụ dỗ hoàng đế, kêu hoàng đế phong mình làm Tề Quân, còn bao nuôi luôn một tiểu quan chờ người khác làm như ngươi.”
Ta thật nghe không nổi nữa, hắn sao có thể nói ra những lời như vậy, sao có thể nói cha và Tử Quỷ phụ thân như thế? Hắn cái gì cũng không biết, chỉ biết tưởng tượng rồi nói lung ta lung tung.
Máu ta vọt thẳng lên não, ta cầm lấy cái chậu trên đất, xoay người ném vào người hắn.
“Ngươi, ngươi có thể xỉ nhục ta, nhưng ngươi, ngươi không sc xỉ nhục họ. Ngươi không hề biết cái gì cả, ngươi dựa vào, ngươi dựa vào cái gì mà nói họ như vậy. Ngươi đi ngay, mời ngươi đi ngay, nơi này không chào đón ngươi, ngươi đi ngay cho ta” Đây là lần đầu tiên ta tức giận, lần đầu tiên ta gào lên với một người. Ta biết bản thân mình thật vô dụng, ngay cả tức giận mắng người mà ta cũng khóc nức nở, nhưng mà, tại hắn quá đáng, ta khẳng định cha cùng Tử Quỷ phụ thân không hề phái hắn đi áp lương thảo.
Hắn cũng đơ một chỗ không nhúc nhích, có lẽ đây là lần đầu hắn thấy ta như vậy. Trước kia ta không thể nói, cũng rất biết điều, trừ việc lấy đũa đâm hắn ra, có lẽ đây là lần đầu tiên ta thực sự tức giận với hắn. Ta thấy đầu hắn sưng một cục, có chút sợ, nhưng tại hắn quá đáng trước mà, ta không thể mềm lòng được.
“Nơi này không chào đón ngươi, mời ngươi đi ngay, lập tức ra ngoài ngay, đi ra ngoài!” Từng giọt nước mắt rơi xuống sàn nhà, ta không biết người ta đã dính đầy nước, nhưng nước mắt vẫn cứ rơi ra, rơi vào vũng nước dưới sàn, rồi biết mất.
Người ở ngoài nghe thấy tiếng ta la hét ầm ĩ, đều tập trung lại trước phòng ta. Trương công công ngay khi nghe ta đuổi Ngưng Vương đi thì lập tức chạy vào, liền nhìn thấy một cảnh tượng khó xử. Trương công công không biết đã xảy ra chuyện gì, đành phải nhìn Ngưng Vương cười làm lành.
“Ngưng Vương a, ngài đừng giận, Nhiễm Trần chủ tử ở nơi này đã nửa tháng rồi, cũng không có nghỉ ngơi đầy đủ, lại phải thường xuyên đi xem bệnh cho người trong làng, còn thay dân chúng dọn dẹp nhà cửa và nấu cơm nấu nước. Thị vệ trước đây cũng oán giận không ít, về sau thấy Nhiễm Trần chủ tử cứ làm việc, mà than cũng chưa từng than một tiếng nào nên họ liền khâm phục chủ tử. Sau đó ai cũng giúp đỡ chủ tử, chủ tử của ta vì phải làm lụng vất vả mà ngã bệnh đến ba ngày, vừa tỉnh dậy câu đầu tiên hắn nói lại là dân chúng trong thôn thế nào rồi. Ngài cũng đừng để ý chuyện này, chủ tử vốn không phải người như vậy, ta thấy chỉ vì chủ tử chờ lương thảo mấy ngày nhưng không tới, nên trong lòng sinh bực bội, cư xử với ngài rất không đúng, ngài cũng đừng để trong lòng làm gì. Chủ tử, hãy bỏ qua cho người.”
Nghe Trương công công ở bên ngoài giải thích với Ngưng Vương, ta càng thấy khó chịu. Trương công công cần gì phải giải thích dài dòng với hắn chứ? Hắn chỉ xem ta là một tiểu quan thấp kém đê hèn, chỉ biết dùng mông để hầu hạ người khác mà thôi.
Ta đầu gục lên bàn bắt đầu lớn tiếng khóc. Ta biết, giờ phút này, mọi oan ức từ trước đến nay của ta đều theo nước mắt mà chảy ra hết. Mấy năm qua ta vẫn luôn chôn trong lòng, lúc này đây, ta phải trút hết mọi chuyện ra ngoài mới được.
Ba đại nội thị vệ thấy người ta toàn nước, nên mang vào một dũng đầy nước ấm, sau đó kêu Trương công công vào giúp ta thay quần áo tắm rửa, ta vẫn không ngừng khóc, ta thật không nhịn được, ta sợ hình ảnh khóc lóc thảm thương này sẽ làm xấu mặt ta, nhưng ta không dừng được. Lần đầu tiên ta để cho người khác hầu hạ tắm rửa từ đầu đến cuối, ta không hề phản kháng, cũng không thẹn thùng, chỉ biết khóc thôi. Trương công công giúp ta lau khô người, cái gì cũng không hỏi, kêu thị vệ đỡ ta lên giường, rồi kêu bọn họ trở về nghỉ ngơi. Trương công công nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh, vỗ bụng ta, ngâm nga câu ca dao ru ta vào giấc ngủ.
Thật giống với nương ta trước đây khi ru Tiểu Chiêu ngủ, nương chưa từng ru ta ngủ. Ta thật rất hâm mộ Tiểu Chiêu, cũng muốn nương ru ta ngủ dù chỉ một lần, nhưng không được, ta không hề nhận được. Giờ đây ta lại được một người xa lạ ru ta, ta cảm thấy rất buồn, rất buồn, lòng rất đau, ta không thể ngủ, ta vẫn khóc, càng khóc càng nức nở hơn, cho đến hừng đông, ta mới mê man đi vào giấc ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.