Úc Nhiễm Trần

Chương 5:




Edit: Nagi Maria
“Ngươi còn ném hắn ra ngoài không một mảnh vải che thân, không phải sao?” Úc Tường Văn cảm thấy Thương Vũ thật hà tiện, thật keo kiệt.
“Không phải, không phải, thần sau khi tưởng hắn đã chết, tâm của thần cũng chết theo hắn. Thần rất hối hận, cho đến ngày đó, khi vào cung, thần thấy được một người có chân trái bị tật, tóc tai thì bù xù, không hiểu sao khi nhìn thấy người đó, tim thần đập rất nhanh, trong đầu chỉ muốn biết hắn là ai, càng nghĩ càng khiến thần phát điên. Nghĩ đến chân trái bị tật, thần lập tức nhận ra người đó chính là hắn, nhưng thần không tin, còn tự cười nhạo chính mình. Thần cũng không thèm nghĩ nhiều, nhưng khi thần đi ngang qua người hắn, trong khoảnh khắc đó, thần đột nhiên cảm nhận được hắn không hề chết. Thần còn muốn quay lại tóm người đó, nhìn mặt xem có phải hắn không, nhưng đúng lúc này thì Hồ đại nhân gọi thần đi. Nếu lúc đó thần không đi liền, mà cứ như thế bắt hắn quay đầu, mọi chuyện đã không tệ đến mức này.”
Ba người đều im lặng, sau đó Thương Hạo nói “Vũ nhi, ngươi thật lòng yêu Nhiễm Trần?”
“Vâng, là thật lòng yêu hắn, cầu xin hoàng thượng và Tề Quân hãy cho thần một cơ hội, thần nhất định sẽ cho hắn biết thần yêu hắn đến mức nào, thần sẽ không để hắn chịu bất cứ khổ sở nào cả” Thương Vũ nghe Thương Hạo nói thế, liền cảm nhận được vẫn còn hi vọng để được ở cạnh hắn.
“Văn, ngươi xem kìa, hắn thật lòng mà, cho hắn một cơ hội đi, vả lại ta cũng đâu biết Trần nhi có thương hắn hay không, ta cứ để Trần nhi tự quyết định chuyện này đi”
“Nhiễm Trần, giờ con chúng ta đã bị hại thành thế này, ta làm sao mà yên tâm giao con ta cho hắn, huống hồ, Nhiễm Trần của hiện tại chỉ là một đứa bé” Úc Tường Văn tuy đã mềm lòng nhưng vẫn cảnh giác, quan trọng hơn trí nhớ của Nhiễm Trần hiện giờ đang bị phong bế.
“Văn, trước kia khi Nhiễm Trần vẫn còn tỉnh táo, có thể trong lòng hắn vẫn để tâm đến Vũ nhi, chúng ta giờ cho nó tiếp nhận Thương Vũ một lần nữa, để xoá bỏ hiềm khích cùng hiểu lầm trước kia, vậy không tốt sao? Còn nếu như hắn không thích Vũ Nhi, thì lúc này ngươi đuổi Vũ nhi đi cũng không muộn” Nhìn ánh mắt tràn đầy mong mỏi của Thương Vũ, Thương Hạo dù gì cũng không chịu đựng được, đành nói giúp hắn.
“Tiểu tử, Lão Tử nói cho ngươi biết, Lão Tử có thể cho ngươi một cơ hội, nhưng nếu Lão Tử biết ngươi đối xử không tốt với con ta, Lão Tử nhất định sẽ đem ngươi về cung đánh đến chết, sau đó thiêu chết ngươi, thiêu ngươi đến khi xương cốt cũng không còn” Úc Tường Văn đi đến trước mặt Thương Vũ, véo má hắn thật đau.
“Tử Quỷ, ngươi cho hắn đi sửa soạn đi, tí nữa ta sẽ đưa hắn đi gặp Nhiễm Trần. Tiểu tử nhà ngươi, ta cho ngươi cơ hội đi lấy lòng con ta đấy, chẳng qua là hiện tại con ta đã tự phong bế trí nhớ của mình lại rồi. Bây giờ nó chỉ là một đứa trẻ 6, 7 tuổi thôi, ngươi có thể chấp nhận hắn không?” Úc Tường Văn sợ quyết định này là sai lầm, sợ Nhiễm Trần sẽ lại bị tổn thương.
“Dù hắn biến thành cái dạng gì, thần cũng không buông hắn ra đâu” Thương Vũ kiên định gật đầu đảm bảo với Úc Tường Văn.
“Tốt, ngươi bây giờ đóng giả là một tiểu thái giám đi, ta sẽ cho ngươi đi hầu hạ hắn, như vậy sẽ không doạ hắn sợ” Thương Vũ gật đầu, hai mắt liền toả sáng.
Thương Hạo thân thiết ôm lấy Úc Tường Văn “Văn, cảm ơn ngươi đã cho bọn nhỏ cơ hội”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.