Úc Nhiễm Trần

Chương 7:




Edit: Nagi Maria
“Chủ tử, đừng tìm nữa, người cứ ngồi yên ở đây, Tiểu Quí Tử sẽ tìm thỏ nhỏ cho người” Tiểu Quí Tử thấy Nhiễm Trần đã có Thương Vũ bên cạnh chăm sóc, nên yên tâm đi bắt chú thỏ ‘đào phạm’
Từ ngày dùng thỏ con và kẹo hồ lô đường đổi lấy Thương Vũ, Úc Nhiễm Trần ngày nào cũng quấn lấy thỏ con không rời, lúc sờ sờ, lúc xoa xoa, lúc bóp bóp (:v), xong thì ôm hoài không thả.
Thỏ con thật sự nhịn không được nữa rồi a, từ tay hắn nhảy xuống đấy, trốn mất, Úc Nhiễm Trần chống cằm ngồi trên bàn, thở hừ hừ buồn bực.
Thương Vũ nhìn thấy bộ dáng đáng yêu này của hắn, không nhịn được mà khẽ cười.
Ở cạnh Úc Nhiễm Trần vài ngày, Thương Vũ phát hiện, bản thân chỉ biết được một mặt của Nhiễm Trần, hắn chỉ biết một Nhiễm Trần im lặng và ngoan ngoãn mà thôi.
Chính mình nói thích hắn, chính mình nói yêu hắn, nhưng ngay cả người mình thích, người mình yêu cũng không hiểu rõ. Nhưng chỉ cần một ánh mắt và nụ cười của hắn, chỉ cần một lần gặp mặt ở trên đường năm đó, hắn đã yêu hắn mất rồi.
Hiện giờ, hắn đã càng ngày càng thấy được, càng cảm nhận được một Úc Nhiễm Trần nguyên vẹn hơn, một người hiền diệu như hắn nhưng thật ra cũng rất bướng bỉnh, có lúc cũng vui vẻ mà cười to, đôi khi hắn cũng giận dỗi, còn bây giờ hắn lại rất đáng yêu khi chống cằm ngồi nghĩ cách bắt thỏ con.
Lúc đầu Thương Vũ chỉ nghĩ vì tâm trí hiện tại của Úc Nhiễm Trần chỉ là một đứa trẻ nên hắn mới như vậy, nhưng dần dần Thương Vũ mới phát hiện ra, đây mới thật là Nhiễm Trần. Nhưng vì bọn họ đã thương tổn hắn quá nhiều nên hắn đã lựa chọn kiềm chế, lựa chọn sự im lặng, lựa chọn trở thành một con rối gỗ biết nghe lời.
Nhưng Nhiễm Trần của hiện tại lại rất ngây thơ, rất đáng yêu, lại hiền lành lương thiện, Thương Vũ càng ngày càng mê mẩn Úc Nhiễm Trần, so với trước càng yêu người trước mắt hơn.
Thương Vũ muốn chăm sóc Nhiễm Trần thật tốt, không để ai làm đau hắn nữa, nhưng trước kia Thương Vũ hắn đã tổn thương Nhiễm Trần quá nhiều, nên hắn băn khoăn, hắn cũng sợ sẽ làm tan nát tâm Nhiễm Trần lần nữa, nên hắn cảm thấy rất khó xử.
Vì thế, trước tiên, Thương Vũ chỉ có thể đứng ở phía xa nhìn Nhiễm Trần, đứng ở phía xa dõi theo hắn, bảo vệ hắn, đến lúc hắn chấp nhận tha thứ. Nhưng Thương Vũ lo lắng hắn sẽ không bao giờ chấp nhận tha thứ cho mình.
“Nhiễm Trần chủ tử, Tiểu Quí Tử giúp người mang thỏ nhỏ về rồi đây” Tiểu Quí Tử ôm lấy thỏ nhỏ chạy đến trước mặt Úc Nhiễm Trần.
“Tiểu Quí Tử, ngươi cũng thấy đại phôi đản rất đáng sợ mà, đúng không? Hắn cứ đứng ở đó nhìn ta, ta rất sợ” Úc Nhiễm Trần có chút hối hận vì đã chấp nhận điều kiện của Úc Tường Văn, nói là để Thương Vũ hầu hạ hắn, nhưng Úc Nhiễm Trần lại thấy là đang giám thị hắn thì đúng hơn, ánh mắt nóng rực của tên đó vẫn không ngừng di chuyển trên người hắn.
Tiểu Quí Tử nhìn Thương Vũ đang đứng ở phía xa, đúng là kỳ lạ thật, nhưng rồi Tiểu Quí Tử lại thấy tội nghiệp cho Thương Vũ “Nhiễm Trần chủ tử à, người nhìn xem, Tiểu Quí Tử cảm thấy hắn thật đáng thương”
“Hả?” Nhiễm Trần sờ sờ đầu của thỏ nhỏ, nghi ngờ nhìn Tiểu Quí Tử.
“Nhiễm Trần chủ tử à, hắn đến đây đã được vài ngày rồi, nhưng hắn cứ đứng ngốc ở xa xa mà nhìn người, 6 người bọn ta hầu hạ người cũng lâu rồi, ngày nào cũng chơi đùa cùng người. Tuy hắn cao to, còn lớn hơn chúng ta, nhưng nhìn hắn như vậy, thật là cô đơn, thật là đáng thương. Người cũng gọi hắn đến chơi cùng chúng ta đi.”
Tiểu Quí Tử nghĩ, trước giờ Nhiễm Trần chủ tử đối với bọn họ rất tốt, trước kia chủ tử tuy không giống một đứa trẻ, nhưng dù bọn họ chơi gì, nói gì, chủ tử cũng luôn mặc kệ bọn họ. Giờ đây, sau khi bị bệnh, tuy Nhiễm Trần chủ tử đã thay đổi nhưng cuộc sống với chủ tử so với trước kia còn tốt hơn rất nhiều, mỗi ngày còn cùng bọn họ chơi đùa.
Sáu người họ cũng không biết Thương Vũ chính là Ngưng Vương, nên dù là làm việc gì trong Lam điện, họ đều thấy Thương Vũ cô đơn đứng một mình ở phía xa, nhìn chủ tử rất say đắm, nhưng hắn luôn bị chủ tử cự tuyệt, nên cũng thấy tội nghiệp thay cho hắn.
“A… Ngươi cảm thấy hắn đáng thương thật sao?” Úc Nhiễm Trần nghĩ ngợi một chút, đúng thật đại phôi đản đến đây đã lâu ngày, người khác nói chuyện hắn cũng không tham gia, dần dần cũng không còn ai để ý đến hắn nữa.
“Đúng đấy, chủ tử”
“Vậy, vậy ngươi kêu đại phôi đản đến đây đi, nói hắn lần sau đừng đứng xa như vậy nữa, cũng đừng tự tách biệt mình, ta, ta sẽ để hắn cùng chơi với chúng ta” Tuy là Úc Nhiễm Trần thấy hắn đáng sợ thật, nhưng khi nghe Tiểu Quí Tử nói vậy thì trong lòng cũng thấy băn khoăn. Người ta đã biết sai và sửa sai, vậy thì, vậy thì nghe theo cha, cho hắn một cơ hội, không bài xích hắn nữa, cũng không cô lập hắn nữa, cùng hắn ở chung……
Thương Vũ vừa nghe Tiểu Quí Tử thông báo xong thì mừng như điên, nhưng cũng không dám biểu hiện quá lố ra bên ngoài, vì sợ sẽ doạ bọn họ, Thương Vũ chỉ ngượng ngùng bước đến trước mặt Nhiễm Trần.
Úc Nhiễm Trần thấy Thương Vũ bước về phía mình, trong lòng vẫn có chút sợ hãi, ngẩng đầu cố ý nhìn sang hướng khác, nhưng nghĩ lại thì Tiểu Vũ Tử không có ác ý gì nên cũng tạm yên tâm được một chút.
“Tiểu Quí Tử, nhìn kìa, chim nhỏ bay được rồi. Ta, có phải trước kia ta từng khám bệnh không?” Nhìn con chim con đã bay khỏi tổ, Úc Nhiễm Trần theo bản năng cảm nhận được mình trước kia là đại phu.
Tiểu Quí Tử vội vàng gật đầu “Người trước kia mỗi ngày đều đến Thái y viện làm việc rất lâu, còn hoàng thượng và Tề Quân thì giải quyết chính sự rất cực nhọc, người mỗi ngày đều pha thuốc bổ mang đến cho cả hai người họ. Mỗi lần nô tài mang thuốc đến, hai người họ đều khen người nhu thuận, ngoan ngoãn hiểu chuyện”
“A, ta không có nghĩ đến chuyện này, hai ngày nay chơi vui quá, trong lòng lại cảm thấy có gì đó không đúng, ha ha, hoá ra ta là một thầy thuốc, ta muốn đi thái y viện xem được không?” Úc Nhiễm Trần vừa nghĩ đến bản thân có việc để làm, không còn cần phải ở đây chơi đùa mỗi ngày nữa, trong lòng liền vui vẻ hẳn lên.
“Khà khà, Tề Quân sớm đã sắp xếp cả rồi, nếu muốn đi, thì phải cùng chúng ta đi.”
“Vậy giờ liền đi thôi” Úc Nhiễm Trần ôm thỏ nhỏ, cùng Thương Vũ và Tiểu Quí Tử đi thái y viện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.