Úc Nhiễm Trần

Chương 7:




Edit: Nagi Maria
“Không, đừng, đệ không cần” Tiểu Chiêu la lên, Dương Phi Long đứng bên cạnh mặt liền đen lại.
“Tại sao?” Chẳng lẽ ta phải tìm một đám thị vệ quất bọn họ một phen họ mới hết áy náy à? “Ta, ta thật sự sẽ không tìm thị vệ để phạt các người”
“Ca, ca, Phi Long hắn không hề yêu đệ, người hắn yêu không phải đệ, mà là ca. Ngươi đệ yêu cũng không phải là Phi Long, mà là Lạc Diệp”
“Tiểu Chiêu, đệ đang nói bậy cái gì thế? Ta đã đồng ý với đệ rồi mà, ta sẽ không làm tổn thương hai người, để hai người tự do. Ngươi là đệ đệ của ta, ta sẽ không thương tổn đệ, đệ không cần phải kiếm cớ nữa đâu”
Ta cảm thấy sau lưng ta có ba cặp mắt sắc nhọn đang nhìn xuyên qua cơ thể ta, nhìn thẳng về phía hai người bọn họ a.
“Đây là sự thật, từ đầu tới cuối, đệ chỉ yêu Lạc Diệp thôi, đệ giả vờ yêu Phi Long là để tiếp cận hắn lấy quyển Thiên Long bí tịch. Còn Phi Long, hắn thật sự rất yêu ca, nhưng lại thấy có lỗi với đệ, hắn cũng rất sợ phải tiết lộ rằng bản thân yêu ca rất nhiều nên ngày đó hắn mới giao ca cho Ngưng Vương. Chỉ làm như vậy, hắn mới có thể nhắc nhở chính mình, hắn muốn lừa dối bản thân là hắn yêu đệ, không phải yêu ca” Tiểu Chiêu nhìn về phía Dương Phi Long, gương mặt lạnh lùng của Dương Phi Long vì bị vạch trần nên có chút bất mãn.
“Dương Phi Long, ngươi mau nói cho ca ta biết đi, nếu ngươi không nói thì ta sẽ đem toàn bộ chuyện này kể hết cho họ nghe”
Chờ Tiểu Chiêu kể xong câu chuyện tình yêu bi thương  của Phi Long, ta chỉ cảm thấy mọi thứ thật rắc rối, tại sao khi ta đã nhớ lại mọi chuyện, thì toàn bộ mọi thứ lại trở nên lộn xộn thế này?
Ta nhìn về phía Dương Phi Long, hắn cũng ngẩng đầu lên nhìn ta, lúc đo Phi Long mới chịu nói “Đúng, người ta yêu chính là ngươi, Nhiễm Trần”
Ha? Ta cảm thấy não ta bão hoà rồi, sao ta vừa mới nhớ lại thì nhiều chuyện ly kỳ đến kỳ lạ lại xảy ra thế này. Trực giá của ta nói, ta không phải lại đang nằm mớ nữa rồi chứ, đây chắc là một giấc mơ đi.
“Dương Phi Long, tên khốn kia!” Thương Vũ nghe xong thì nổi trận lôi đình, nhào tới oán hận đánh Dương Phi Long, Dương Phi Long cũng đưa tay lên tiếp chiêu, cả hai ngay lập tức đánh một trận trong phòng thẩm vấn.
Ta tự nhéo nhéo mặt mình, rất đau, không phải mơ, ta thấy hai người kia bắt đầu đánh nhau thì trốn vào lòng cha.
Cha trấn an ta, ta giật mình buột miệng nói một câu “Cha, có phải là con điên rồi không?”
Hai người kia đang đánh nhau nghe vậy liền dừng ngay động tác lại, nhìn về phía ta, Tử Quỷ phụ thân cũng bắt tay ta bắt đầu xem mạch, cha vẻ mặt buồn bực nói “Tử Quỷ, bắt mạch làm gì, mấy người họ như thế, Lão Tử ta cũng điên mất rồi. Chẳng lẽ ngươi cũng không điên sao, Tử Quỷ?”
Tử Quỷ phụ thân đơ mặt nhìn, nghĩ nghĩ, rồi trả lời cha “Văn, chúng ta bị trúng tà rồi đúng không?”
Ba phụ tử đứng ngốc nhìn nhau “Cha, thả bọn họ đi đi, chúng ta, mau tìm Lí thái y đến xem bệnh cho cả ba thôi”
Phụ tử bọn ta bỏ lại ba người kia trong thiên lao, nhanh chóng rời khỏi cái nơi khiến ai xem xong cũng trở nên điên loạn a.
Trở lại tẩm cung của Tử Quỷ phụ thân, ba người bọn ta vẫn không hiểu chuyện gì. Cha đột nhiên nói “Nhiễm Trần, ngươi thật sự muốn thả chúng như vậy sao?”
Ta gật đầu, đem thỏ giả ôm chặt vào lòng “Cha, khi bọn họ đã đi hết rồi, con sẽ cùng cha và Tử Quỷ phụ thân sống ở chỗ này cả đời”
Nghe thấy ta nói như vậy, ba người đứng trước cửa dừng lại cước bộ, Dương Phi Long và Thương Vũ lập tức bỏ đi, không vào, nhưng Tiểu Chiêu thì vẫn đứng ở cửa không rời.
“Ca, đệ xin lỗi, đệ thật sự rất xin lỗi, ca có thể tha thứ cho đệ được không?” Tiểu Chiêu nhanh chóng xà vào lòng ta, ta ôm lấy lưng hắn, không nói gì cả.
Nhỉn cha và Tử Quỷ phụ thân, ta đành nói ra thỉnh cầu của mình “Cha, Tử Quỷ phụ thân, để Tiểu Chiêu ở bên cạnh con, để con chăm sóc cho đệ ấy được không?”
“Hoàng Thượng, Tề Quân, Tiểu Chiêu cầu xin hai người hãy để ta ở lại đây với ca ca của ta được không, ta muốn nói chuyện với ca ca, có rất nhiều chuyện ta muốn tâm sự với ca. Một ngày, chỉ một ngày là đủ rồi.”
Vừa nhìn mặt cha là ta biết cha không đồng ý rồi, cha tuyệt đối sẽ không đồng ý để người đã gây tổn thương cho ta ở lại bên cạnh ta, ta liền chạy nhanh đến cạnh Tử Quỷ phụ thân, nhìn bằng ánh mắt cầu xin.
Tử Quỷ phụ thân trượng nghĩa xoa đầu ta, rồi quay qua cha nói “Văn à, dù sao cũng là huynh đệ ruột thịt, để bọn họ toàn tụ đi”
Cha khó xử, nhưng vẫn gật đầu, nhưng với điều kiện là phải tìm 10 thị vệ đến bảo vệ Lam điện “Nhiễm Trần, ta chỉ cho Thẩm Chiêu ở đây ba ngày thôi, sau đó hắn phải rời đi”
Tiểu Chiêu gật đầu, ta nắm tay đệ ấy kéo về Lam điện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.