Úc Nhiễm Trần

Chương 1: Lục bộ:Luân




Edit: Nagi Maria
“Ca ca của ngươi đem ngươi bán cho ta” Ta cũng học theo Tử Quỷ phụ thân, xấu xa cười cười, Tiểu Chiêu không tin nhìn ta.
“Đệ thật đáng giá đó, vì đệ, Lạc Minh Chủ đồng ý đem một nửa Huyết Minh Giáo giao lại cho ta, ta sẽ trả lại nửa Huyết Minh cho Tử Quỷ phụ thân, một nửa Huyết Minh Giáo về sau sẽ do ta quản lý!”
Tiểu Chiêu đột nhiên an tâm cười với ta “Ca, nếu đây là sự trả thù của ca, đệ sẽ nhận trừng phạt, ngoan ngoãn theo Lạc Diệp trở về”
Ây da, Tiểu Chiêu, đệ thật sự nghĩ ta sẽ trả thù đệ sao, aiz aiz, đệ thật là tin người mà.
“Tiểu Chiêu, ngươi muốn bỏ ta đi, là muốn trả thù ta sao? Nếu không phải ca ca ngươi viết thư cho ta, cả đời này ta sợ mình sẽ không thể sống nổi mất thôi. Tịch, Tịch, ta sẽ luôn tin tưởng ngươi, ngươi là người duy nhất mà ta tin tưởng trên đời. Vậy nên, đừng bỏ ta lại, sau này ngươi nói gì ta cũng tin, ta sẽ không nghi ngờ ngươi nữa, cũng không nghi ngờ tình yêu của ngươi, ta xin hứa đấy” Lạc Diệp vẫn ôm lấy tiểu chiêu, không hề buông lỏng tay ra.
Tiểu Chiêu đỏ mặt, đương nhiên Tiểu Chiêu không hề biết Lạc Diệp cũng có tình cảm với mình, đến khi nghe xong thì mới ngộ ra. “Nhưng, nhưng Thiên Long bí tịch ta không có tìm được, hai ta đến chỗ của Phi Long, trực tiếp hỏi hắn luôn đi, bắt hắn nói ra chỗ cất giấu”
“Thiên Long bí tịch gì chứ, đó chỉ là cái cớ để ta bắt ngươi ở bên cạnh ta thôi”
“A?” Tiểu Chiêu thật không hiểu chuyện gì hết.
Lạc Diệp cười khổ “Ngươi không nhớ mình đã nói gì trong ngày sinh nhật 16 tuổi của ngươi sao? Sau khi trưởng thành sẽ rời khỏi trang viên, ngươi muốn chu du sơn thuỷ. Ta sợ ngươi sẽ bỏ ta lại, nên ta đã gây dựng nên Huyết Minh, để bắt ngươi ở lại bên cạnh ta, dùng nhiệm vụ này nọ để trói ngươi bên cạnh ta. Nhưng, chính vì chuyện này nên người thân đã ghét bỏ ta, ngay cả ngươi cũng nghi ngờ ta… Ca ca của ngươi đã kể hết mọi chuyện rồi. Ta đúng là độc ác mà, nhưng ta thật sự rất yêu ngươi, nên ta mới làm như vậy”
Suy nghĩ thật lâu, hoá ra mọi chuyện đều do tên hỗn đản (tên khốn ^^) Lạc Diệp này gây ra, ta tức giận. Tiểu Chiêu nhìn ta, cũng tức giận theo, ở trên người Lạc Diện loạn đấm loạn đá, Lạc Diệp chỉ để mặc cho Tiểu Chiêu đánh mình “Đánh xong rồi, ngươi phải theo ta về đó”
Tiểu Chiêu mếu máo, ta biết Tiểu Chiêu nhất định sẽ cùng Lạc Diệp trở về “Chính ngươi đã hại đám bọn ta thảm hại đến mức này, là ngươi hại ca ta bị thương tổn đến nhường này. Ngươi nói về sau làm sao ta dám nhìn mặt ca đây? Sao ta dám về cùng ngươi, sống cùng ngươi đây? Nếu sống cùng ngươi, ta sẽ nghĩ đến ca ta, rồi ta sẽ lại khổ sở”
Á, vì ta mà Tiểu Chiêu phải rời bỏ Lạc Diệp sao? “Tiểu Chiêu, ca nói rồi, ta đã đem ngươi bán cho Lạc Diệp, ngươi không còn nợ ta cái gì nữa, nợ của ngươi đã dùng nửa Huyết Minh bán lại cho ta rồi” Ai, là bán cho Tử Quỷ phụ thân thì đúng hơn.
Kỳ thật, ngẫm lại thì cũng không sai, Huyết Minh dựa vào triều đình để được tự do buôn bán, còn triều đình dựa vào Huyết Minh để dẹp mấy vụ lộn xộn trên giang hồ, như vậy về sau sẽ quốc thái dân an, hai bên cùng có lợi a.
“Tiểu Chiêu, bây giờ mới là sự trừng phạt dành cho đệ đây, phạt đệ sau này phải yêu Lạc Diệp suốt đời, kiếp sau hay kiếp sau nữa, đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn không được rời xa” Tật xấu hay khóc nhè của ta đã được truyền lại cho đệ đệ và cha rồi, nhưng về sau ta sẽ không khóc nữa, nam nhân đại trượng phu không thể vì cảm động mà rơi nước mắt được……
Khó lắm mới được làm kẻ xấu một lần mà, a ha, về sau ta chỉ cần an phận làm Tiểu Quai thôi……
A, Tiểu Quai……
Tại sao lại nhớ đến hai chữ này chứ…… Trong lòng ta tê tái, sắc mặt bỗng trùng xuống.
“Ca, ca, ngươi làm sao vậy, không khoẻ ở đâu?” Tiểu Chiêu buông Lạc Diệp ra, chạy đến cạnh ta.
“Không sao, không sao, tối nay hơi lạnh thôi, dạ phong (gió đêm ^^) thổi làm ta hơi hạnh chút” Hít vào một hơi, cuối cùng cũng cố gắng không nghĩ đến y nữa.
Tiểu Chiêu, Lạc Diệp hai người nhìn nhau, rồi mới mở miệng nói tiếp “Ca, ngươi đừng làm khó chính mình nữa”
Ta? Sao ta lại làm khó chính mình? Ta khó hiểu cau mày.
Lạc Diệp đứng ở phía sau, đột nhiên chen vào nói: “Bảo ca ngươi theo ta luôn đi”
Ta đổ mồ hôi lạnh, Tiểu Chiêu quay lại quánh một cái, Lạc Diệp cười ngốc “Aiz, Tịch Nhi cùng ta đi rồi, vậy chẳng phải ngươi chỉ còn một mình thôi sao?”
Tịch Nhi… mới đó đã gọi như vậy rồi, nhanh thế… ta gật gật đầu, đúng rồi, giờ đã là phu thê, phải sửa sưng hô là đúng rồi. Tiểu Chiêu ngoan độc trước kia không còn rồi, bây giờ trước mặt ta chỉ còn đệ đệ của ta thôi, chỉ còn lại Thẩm Tịch thôi.
Tiểu Tịch nhìn Lạc Diệp, xong lại nhìn ta “Ca, ngươi, ngươi muốn sống như giờ mãi sao? Chẳng lẽ không muốn để ý đến hai người kia nữa?”
Sao lại hỏi câu này? Thật là, trong lòng ta đột nhiên cảm thấy thật buồn phiền, giọng nói kiên nhẫn mang theo chút tức giận “Lúc trước không phải đã trả lời đệ rồi sao?”
“Nhưng ca ca, giờ không giống trước kia, đều là tại tên này đã giở nhiều trò quỷ đến thế, vì vậy là hai người chúng ta có lỗi. Còn họ, họ yêu ca thật lòng, ca hãy…”
Ta đâu phải là không hiểu, nhưng mà… hừ hừ, một lần nữa ta trả lời, nhưng lần này là nổi giận quát “Hãy làm gì? Hãy tha thứ cho họ, chẳng lẽ muốn ta đi yêu hai người đó? Hả?”
Tiểu Tịch bị doạ, nhưng vẫn cùng Lạc Diệp đồng loạt gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.