Ngay sau khi Lục Tây ăn hết cháo, anh cuối cùng cũng buông tay ra khỏi người Mạc Phi để cô trở về hoàn thành những công việc khác. Tuy nhiên, lúc Mạc Phi vừa bước ra khỏi phòng, khép cánh cửa lại vừa hay nhìn thấy Mạc Đào đang đứng từ xa với vẻ mặt khinh bỉ. Nhìn thái độ khó ưa này của cô ta, Mạc Phi chẳng thèm đôi co mà tỏ vẻ lạnh lùng, dõng dạc đi lướt ngang qua người cô ta.
Xoạt…Áaaa…
Ngay khi Mạc Phi vừa rẽ sang phải thì bất ngờ bị ai đó đứng nép ở góc tường chờ sẵn. Canh đúng lúc Mạc Phi đi tới liền dùng chân chắn ngang khiến Mạc Phi không kịp phản ứng mà té chúi người về trước, gương mặt xinh đẹp cứ vì thế mà úp thẳng xuống mặt sàn làm cô đau điếng không nói nên lời, bên tai vang lên tiếng cười khoái chí của Mạc Đào và Lâm Lệ. Hai người họ đập tay nhau ăn mừng cho kế hoạch làm bẽ mặt Mạc Phi, bĩu môi cao ngạo nói lớn:
- “Mang cháo đến tận phòng làm việc là muốn Lục tổng thăng chức cho sao? Mạc Phi, chị quả thật là một người thủ đoạn quá đi chứ.”
Nghe đến đây, Lâm Lệ cũng ráng đổ thêm dầu vào lửa, nhếch môi cười nhạt châm chọc:
- “Dạo này Lục tổng khá ưu ái cho cô ta. Không chừng, cô ta đã thành công lên giường cùng với ngài ấy cũng nên. Hứ, chỉ là hạng riêu tép mà muốn trở thành chim công sao?”
Ha…Ha…Ha…
Dứt lời, hai người họ dõng dạc rời đi, còn không quên dùng giày cao gót của mình đá mạnh vào người của Mạc Phi khiến cô vừa mới đứng lên đã bị ngã xuống. Vừa hay, toàn bộ cảnh tượng này đều đã thu vào mắt của Lục Tây. Anh nhanh chân chạy đến đỡ lấy Mạc Phi, trầm giọng lo lắng hỏi:
- “Mạc Phi, em không sao chứ?”
Nghe anh hỏi, Mạc Phi cố nén cơn đau ở một bên chân lại, sau đó ngẩng mặt nhìn thẳng vào mắt đối phương, lắc đầu đáp:
- “Tôi không sao. Anh nên về phòng nghỉ ngơi đi.”
Vẻ mặt Lục Tây lúc này bỗng trở nên trầm ngâm. Liền lập tức, anh nắm chặt lấy bàn tay của người trước mặt rồi sau đó nhắm nghiền mắt lại, dồn hết nội lực để nhìn lại những sự việc khi nãy vừa xảy ra đối với Mạc Phi. Quả nhiên, là cô em gái độc ác Mạc Đào cùng nữ nhân viên quèn Lâm Lệ đã dùng những lời lẽ xúc phạm người phụ nữ của anh. Không những thế, bọn họ còn cấu kết với nhau chơi xấu cô giữa nơi công sở thế này. Chuyện này, anh nhất định phải dạy cho họ một bài học. Bàn tay Lục Tây siết chặt đến mức nổi đầy gân xanh, anh nói thầm trong bụng:
- “Các người dám làm Mạc Phi bị đau thì nhất định phải nhận lấy sự trừng phạt từ Lục Tây này.”
Bãi đậu xe…
Tít…tít…
Lâm Lệ sải bước vô tư tiến về chiếc xe hơi màu đỏ bóng loáng của mình mà nhàn nhạt mở cửa ngồi vào bên trong buồng lái. Mặc dù đã tan làm, thế nhưng cô ta vẫn không quên chưng diện lại một tí mà chu môi nhìn vào tấm gương chiếu hậu nhỏ ở giữa xe mà cẩn thận tô thêm một lớp son dày, chỉnh chỉnh lại mái tóc rồi nhếch môi cười hài lòng:
- “Lâm Lệ, vẻ đẹp sắc sảo của mày sớm muộn gì cũng thành công chiếm được trái tim của Lục tổng. Đến khi đó, bất kì món hàng hiệu cao cấp nào mà Lâm Lệ này thích, anh ấy nhất định sẽ mua cho mày, haha.”
Lâm Lệ lẩm bẩm một mình trước gương mà phá lên cười. Một lúc sau, vẻ mặt vốn đang rạng rỡ ấy phút chốc tối sầm ngay khi cô ta nhìn về hàng ghế sau của xe thông qua gương chiếu hậu, liền sau đó hoảng hốt hét lớn:
- “Rắn…sao…sao lại có nhiều rắn ở trong xe của mình? Chúng làm sao chui vào bên trong được? Cứu…cứu tôi với…”
Lâm Lệ chưa kịp nói hết câu đã bị đàn rắn đến tận cả trăm con với đủ màu sắc, kích thước nhào đến quấn lấy người cô ta đến mức giống như bị trói chặt, chỉ biết gồng cổ họng ú ớ cầu cứu.
- “Cứu…cứu…tôi…”
Đôi chân chưa bị rắn quấn lấy liền tranh thủ cơ hội đạp mạnh cửa xe vô tình thu hút sự chú ý của người bảo vệ đang từ xa đi tới. Phát hiện tiếng động bất ổn phát ra từ chiếc xe màu đỏ trước mặt, anh ta nhanh chóng chạy đến mà lớn tiếng nói vọng:
- “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Nghe tiếng bước chân ngày một gần, một con rắn to nhất trong bầy bất ngờ cắn mạnh vào gáy của Lâm Lệ khiến cô ta bị đau mà hét lên thật lớn.
Áaaaa…