Nghe đến đây khiến Mạc Đào ồ lên một tiếng mà thắc mắc hỏi:
- “Vậy…ông ta có vợ rồi, đúng chứ?”
Lâm Lệ gật đầu, dõng dạc nói tiếp:
- “Có. Nhưng nghe bảo bà ấy đã mất từ rất lâu rồi. Kể từ sau khi vợ Nam Cung Thống mất, chưa từng thấy ông ta cưới thêm người phụ nữ nào khác mà chỉ tập trung vào sở thích cá nhân.”
Nghe đến đây khiến Mạc Đào nảy lên những mưu tính trong đầu mà nhếch môi cười gian xảo
- “Chẳng phải đây là cơ hội tốt của mình hay sao. Chỉ cần mình thành công trở thành người phụ nữ của Nam Cung Thống, chẳng phải mình muốn thứ gì quý hiếm trên đời đều sẽ có được hay sao?”
Về phía Lục Tây, ngay sau khi trở vào phòng làm việc, anh lập tức ném chiếc thắt lưng vừa mới nhận từ Nam Cung Thống vào thùng rác liền sau đó thiêu rụi thành tro. Vẻ mặt mệt mỏi mà nằm ngả lưng ra sofa.
- “Mình tức giận đến mức suýt chút nữa mất kiểm soát mà biến thành hắc xà.”
Trong lúc anh đang ôm đầu mệt mỏi, vừa hay Mạc Phi đứng phía ngoài gõ cửa lớn. Nhận ra giọng nói của cô, anh lập tức cất giọng nói vọng:
- “Em vào đi.”
Được sự cho phép, Mạc Phi nhẹ nhàng mở cửa bước vào. Nhẹ nhàng đặt tách cà phê xuống bàn, liền sau đó phát hiện nét mặt không được tốt của người trên sofa mà trở nên lo lắng, nhỏ giọng quan tâm hỏi:
- “Lục Tây, anh thấy không khỏe trong người sao?”
Nghe cô hỏi, Lục Tây vẻ mặt mệt mỏi bèn đưa tay day day trán, sau đó trầm giọng đáp lại:
- “Mạc Phi, anh có thể ôm em một lát không?”
Trước lời đề nghị này khiến Mạc Phi có chút ngẩn người nhưng vẫn gật đầu đồng ý mà ngồi xuống ngay bên cạnh. Liền lập tức, cả người cô cứng đờ ngay khi Lục Tây vòng tay ôm lấy. Anh tựa đầu vào bờ vai mảnh khảnh của người con gái để nhận lấy nguồn sức mạnh nội lực từ cô truyền đến. Liền sau đó, bàn tay không tự chủ của anh xé rách đi phần cổ áo phía sau của Mạc Phi mà bất ngờ há miệng cắn mạnh lên vùng gáy người con gái khiến cô bị đau mà la lên:
- “A…đau quá.”
Thấy người con gái bị mình làm đau khiến Lục Tây cảm thấy có chút tội lỗi liền sau đó dùng sức mạnh xà vương xóa đi toàn bộ kí ức khi nãy của Mạc Phi, khiến cô lăn đùng ra ngủ xuống ghế.
- “Mạc Phi, anh xin lỗi vì đã khiến em nhiều lần chịu đau chỉ vì hấp thu nguồn sức mạnh từ em để ngăn cản dòng máu hắc xà bên trong người trổi dậy.”
Dứt lời, anh đưa tay vuốt nhẹ lên vết cắn trên vùng cổ của người con gái khiến nó biến mất đi hoàn toàn.
Về phía Lâm Quân Hạo, do dạo thời gian này khá buồn chán cho nên anh quyết định dùng sức mạnh của hắc lang mà dịch chuyển đến bất kì nơi nào anh muốn. Tuy nhiên, nhằm để tăng sự thú vị cho trò chơi này cho nên anh đã dùng năng lực dịch chuyển bí ẩn đến một nơi mà bản thân không thể biết trước được.
Ủm…
Ngay khi Lâm Quân Hạo vừa mở mắt ra đã thấy bản thân ở trong chiếc bồn tắm mà tỏ ra thích thú, đưa tay nghịch nước trong bồn, phá lên cười nói:
- “Hahaha…loại dịch chuyển bí ẩn này thực sự rất thú vị. Tưởng sẽ đi đến nơi nào đó thật xa, không ngờ lại trở ngược vào phòng tắm của mình.”
Bịch…bịch…
Lâm Quân Hạo vừa nói dứt câu thì nghe thấy tiếng bước chân từ bên ngoài. Cô gái trẻ với làn da trắng mịn đang quấn trên người chiếc khăn tắm thản nhiên bước vào, không để ý đến sự tồn tại của người bên trong mà dõng dạc khép cửa. Ngay khi cô xoay người lại, vừa hay nhìn thấy người đàn ông lạ mặt hiện đang nằm gọn trong bồn nghịch nước mà trợn tròn mắt, đôi chân giẫm mạnh liên tục xuống sàn mà hét lớn:
- “Đồ biến thái. Tại sao lại đột nhập vào phòng tắm của tôi?”
Nghe đến đây, Lâm Quân Hạo nhíu mày khó hiểu liền đưa mắt nhìn kĩ nơi này một lần nữa. Anh há hốc miệng ngạc nhiên khi nhận ra căn phòng này không phải của mình mà trở nên lúng túng, vội vàng đứng bật dậy, bước ra khỏi bồn tắm. Người con gái lúc này không nhịn được nữa, định há miệng hét lớn liền bị Lâm Quân Hạo nhanh chóng chạy đến, kịp thời lấy tay bịt miệng cô, hạ giọng đàm phán:
- “Cô…cô nghe tôi giải thích đã. Chẳng qua là tôi đi nhầm một chút thôi, không có ý định đột nhập nhìn trộm gì cô đâu.”