Lâm Quân Hạo mang cơ thể hắc xà của Lục Tây đến căn biệt thự nghỉ dưỡng của mình, nơi mà anh thi thoảng mới đến, cũng là một trong những nơi cách rất xa trung tâm thành phố, có rất ít người lui tới. Đến nổi người ta cứ nghĩ nơi này là vùng đất chết.
Bên trong căn biệt thự…
- “Tạm thời, cậu cứ trú ngụ tại đây một thời gian đã, cho đến khi ảnh hưởng của quyển chú ma thuật tan biến. Nghe bảo tác động của lời nguyền chưa được đọc hết chỉ có thể phong ấn hình dạng xà vương của cậu trong vòng 7 ngày mà thôi.”
Lâm Quân Hạo nhẹ nhàng đặt hắc xà nằm lên trên ghế sofa mà trầm giọng nói. Vừa mới được đặt xuống, hắc xà lập tức trườn dọc men theo cạnh ghế, sau đó khè chiếc lưỡi dài của mình ra như thể thay cho câu trả lời:
- “Quân Hạo, tôi luôn có một linh cảm rằng người đang nắm giữ quyển chú tà thuật đó không ai khác chính là Nam Cung Thống. Vì vậy, phiền cậu một chuyến điều tra trong lúc tham dự buổi tiệc. Ông ta xưa nay nổi tiếng về việc săn tìm những đồ vật quý hiếm từ các loài động vật. Rất có thể, gia tộc Nam Cung chính là kẻ thù truyền kiếp với Xà tộc, là nguyên nhân gây ra cái chết của cha tôi hai mươi mấy năm về trước.”
Nghe đến đây, Lâm Quân Hạo trầm ngâm nghĩ ngợi. Anh gật đầu tán thành những tiên đoán của người bạn thân thiết này, không chút chần chừ mà dõng dạc lên tiếng đáp:
- “Linh cảm của cậu rất có thể sẽ xảy ra. Mặc dù không tiếp xúc nhiều, nhưng tôi đủ hiểu con người của Nam Cung Thống ra sao? Đường nét trẻ trung đến nổi tưởng chừng như bất tử của ông ta rất đáng nghi. Đến tận bây giờ, ông ta còn chưa có lời giải thích nào cho báo giới và tất cả mọi người biết rằng bí thuật lưu giữ nét trẻ của mình là gì mà chỉ suôn miệng nói rằng bản thân đang uống duy trì một phương thuốc thần kì.”
Trò chuyện một lúc, Lâm Quân Hạo lúc này mới nhận ra bản thân nên trở về Lục gia nhằm tránh việc anh giả dạng Lục Tây bị phát hiện mà gấp gáp dặn dò người ở lại nơi này đôi câu:
- “Tôi cần phải về Lục gia ngay lập tức, bằng không thân phận giả mạo này của tôi sớm sẽ bị mọi người phát hiện mất. Lục Tây, cậu mau chóng dùng sức mạnh xà vương để hồi phục lại thân xác con người của mình đấy nhé.”
- “Ừm, tôi biết rồi.”
Biệt thự Lục gia…
Mạc Phi vừa nghe thấy tiếng phanh xe ở phía trước cổng liền trở nên rạng rỡ, lập tức chạy nhanh xuống lầu, vừa hay nhìn thấy dáng người cao ráo quen thuộc từ ngoài đang chậm rãi bước vào, không che giấu niềm vui mừng mà lập tức ôm chầm lấy người trước mặt, cất giọng ngọt ngào nói:
- “Lục Tây, cuối cùng anh đã trở về. Hôm nay em đã tự thân xuống bếp, làm nhiều thức ăn ngon cho anh đấy.”
Mạc Phi vừa dứt lời thì đã bị người trước mặt nhẹ nhàng tách đôi tay nhỏ nhắn của cô ra khỏi người mình mà cất giọng bình thản nói:
- “Cảm ơn em. Sau này em không cần phải vất vả làm những chuyện vặt đó làm gì, mọi thứ trong nhà chẳng phải đã có gia nhân lo hết rồi sao.”
Nghe những lời này, hàng lông mày Mạc Phi khẽ chau lại mà chậm rãi tiến lại gần người đối diện, nhìn thẳng vào mắt anh chằm chằm, nét mặt hiện lên sự khó hiểu. Bình thường, mỗi khi chạm mặt cô, Lục Tây luôn là người chủ động, thậm chí còn có cả những hành động không đúng đắn, sờ soạng cơ thể cô. Nhưng hôm nay, trông giọng điệu anh có chút bất cần, có phần khách khí, thậm chí là không dám vòng tay ôm lấy eo cô. Mạc Phi nào đâu biết được rằng người hiện tại đang đứng ở trước mặt cô lại chính là Lâm Quân Hạo.
- “À…ừm…do anh vừa đi gặp đối tác về muộn nên không có tâm trạng. Hiện tại, anh chỉ muốn lên phòng nghỉ ngơi. Còn hơn một ngày nữa, anh phải đến tham dự buổi tiệc ở Nam Cung gia cho nên có thể sẽ quay trở về muộn.”
Dứt lời, Lâm Quân Hạo trong thân xác Lục Tây khẽ nở nụ cười gượng gạo với người trước mặt liền sau đó vội vàng bước trở lên trên phòng khiến người còn lại ngơ ngác trước sự thay đổi chóng mặt này của anh.
- “Kỳ lạ, Lục Tây mà mình quen biết không hề nói chuyện chừng mực như thế này. Mới vài ngày trước, anh ấy thậm chí còn trêu ghẹo mình…sao…sao bây giờ lại nói chuyện như thể mới quen biết vài ngày vậy?”