Cuối cùng, buổi tiệc tổ chức sinh nhật của Nam Cung Thống cũng đã đến. Vốn là người nổi tiếng trong giới sưu tầm cũng như có tiếng tăm một thời trên thương trường cho nên những vị khách được Nam Cung Thống mời đến đa phần đều là những doanh nhân thành đạt, tổng giám đốc, thương gia đến từ những công ty, tập đoàn lớn.
Lâm Quân Hạo trong dáng vẻ của Lục Tây diện trên người bộ vest đen thanh lịch, từ phía cổng chào, hiên ngang tiến vào bên trong sảnh tiệc. Ngay khi vừa nhìn thấy vị khách đặc biệt phía ngoài đang chậm rãi tiến lại gần, liền lập tức, Nam Cung Thống vẻ mặt vô cùng rạng rỡ, nhanh chóng bước đến, lịch sự đón tiếp:
- “Thật rất vui vì sự hiện diện đặc biệt này. Tôi rất vui vì Lục tổng đã bỏ chút thời gian đến đây tham dự buổi tiệc nhỏ này.”
Lâm Quân Hạo nhoẻn miệng cười xả giao. Ánh mắt anh không ngừng đảo quanh một vòng về những món đồ mà Nam Cung Thống cho người bày biện ngay trong buổi tiệc. Mục đích chính trong buổi tiệc sinh nhật lần thứ 50 này của Nam Cung Thống không đơn thuần chỉ là một buổi tiệc chúc mừng tuổi mới mà còn là dịp để ông ta phô trương ra tất cả những báu vật quý hiếm mà mình đã sưu tầm cho tất cả mọi người thấy. Đồng thời, nhằm mục đích đánh lạc hướng, biến bản thân trở thành tâm điểm mà cho người âm thầm lái xe đến biệt thự Lục gia ngay khi chủ nhân vắng mặt để truy tìm xà vương ẩn trốn.
- “Lục tổng cứ tự nhiên nhé. Tôi xin phép ra ngoài một chút.”
Nam Cung Thống khẽ vỗ nhẹ lên vai người trước mặt mà cười nói vui vẻ. Về phía Lâm Quân Hạo đang trong vẻ ngoài của Lục Tây cho nên anh cố tỏ ra điềm đạm mà nhoẻn miệng cười đáp lại, sau đó trầm giọng nói:
- “Vâng, ngài Nam Cung cứ tự nhiên mà xử lí việc của mình. Chúc mừng sinh nhật.”
- “Cảm ơn lời chúc từ Lục tổng.”
Cả hai bắt tay cười nói thân thiện, liền sau đó, Nam Cung Thống xoay người dõng dạc tiến ra ngoài sảnh tiệc. Ông không quên ngoảnh mặt lại nhìn người ở bên trong đang nâng niu ly rượu vang mà nhếch môi cười nhẹ. Liền lập tức, ông giơ tay ra hiệu cho thuộc hạ tin cậy Viễn Thanh đang đứng đón khách ở phía cổng mà ghé sát vào tai anh nói nhỏ:
- “Lục Tây hiện đang tham dự buổi tiệc. Mau chóng đi đến biệt thự nhà họ Lục để tóm gọn xà vương đang lẩn trốn.”
Viễn Thanh khẽ gật đầu tuân lệnh, trầm giọng đáp:
- “Vâng, tôi sẽ đi ngay.”
Biệt thự Lục gia…
Chỉ mới một ngày không nhìn thấy Mạc Phi đã khiến thâm tâm Lục Tây vô cùng bức bách mà quyết định trở về Lục gia thăm dò tình trạng hiện tại của cô ra sao mặc dù bản thân anh vẫn chưa khôi phục lại hình người.
Lúc này, Viễn Thanh được Nam Cung Thống cử đến đã đứng trước cửa Lục gia. Hắn khẽ ngước mắt nhìn lên căn phòng ở vị trí cao nhất mà nhướng mày một cái. Liền sau đó, giơ tay ra hiệu cho những người đi cùng, cất giọng băng lãnh nói:
- “Tụi bây kiểm tra vòng quanh ngoài biệt thự, coi xem Lục Tây đang cất giấu xà vương ở chỗ nào. Còn tao, sẽ tiến vào trong biệt thự tìm kiếm. Ngài Nam Cung đã chắc nịch rằng xà vương đang lẩn trốn ở đây. Vì thế, ngay khi nhìn thấy, nếu như cần thiết thì cứ việc nổ súng để khống chế hắc xà. Nhưng nhớ, bằng mọi giá phải bắt sống xà vương mang đến cho ngài Nam Cung.”
Phía này, hắc xà đang chậm rãi từ phía ngoài bò vào phòng ngủ của Mạc Phi nhằm muốn nhìn thấy cô. Xui thay, dáng vẻ này lại bị đám người của Viễn Thanh đang đứng ở phía dưới ngước mắt nhìn lên, tinh mắt nhìn thấy mà trở nên lúng túng, ghé sát vào tai người bên cạnh nói:
- “Là xà vương? Quả thật, Lục gia đang giam giữ xà vương.”
Nhớ lại lời dặn dò khi nãy của Viễn Thanh, liền lập tức, hai tên thuộc hạ không chút do dự mà ngắm thẳng vào hắc xà đang chậm rãi bò ở phía ngoài cửa kính để lên căn phòng ở trên cao mà nổ súng bắn trúng vào vùng thân của hắc xà khiến nó bị bắn bất ngờ mà chưa kịp ngoái đầu nhìn xuống kẻ đã nổ súng mà cố gượng, đẩy tấm kính dày ô cửa sổ sang một bên, sau đó dùng hết sức bình sinh để bò vào trong.
Khắp sàn lúc này ngập tràn máu của hắc xà, hơi thở nó thoi thóp, trong đầu không ngừng suy nghĩ:
- “Có kẻ dám đột nhập vào tận đây sao? Nếu vậy…Mạc Phi sẽ gặp phải nguy hiểm.”
Vì bản thân vẫn còn bị ảnh hưởng bởi quyển chú ma thuật, nay cộng thêm việc bị kẻ xấu bất ngờ nổ súng bắn trúng khiến Lục Tây không còn chút sức lực mà nằm lăn ra đất trong hình dạng vẫn là một con hắc xà.