Nhà của mẹ con Mạc Đào…
Mạc Đào vừa mở cửa bước vào bỗng chốc giật mình ngay khi nhìn thấy một đám giang hồ với gương mặt bặm trợn, thẳng tay đập phá đồ đạc trong nhà, giọng điệu hung hăng, cảnh cáo mẹ của mình:
- “Tôi nói cho bà biết, nếu như bà không có đủ số tiền để trả nợ cho lão đại thì bọn này sẽ băm nát người bà ra thành trăm mảnh mà phơi khô đấy.”
Trước lời để dọa này khiến người phụ nữ trung niên tái xanh cả mặt mà dùng tay che lấy đầu phòng ngự, toàn thân không ngừng run lên cầm cập, ngồi ở một góc tường. Bà ta không ai khác chính là Nhậm Kiều, mẹ kế của Mạc Phi, là mẹ ruột của Mạc Đào.
Ngay khi đám giang hồ bước ra phía cửa, vừa hay chạm mặt Mạc Đào. Thoáng nhìn thì ngũ quan người con gái này cũng không đến nỗi tệ, khiến bọn chúng nhếch môi cười đểu mà bất ngờ vỗ mạnh vào mông của Mạc Đào khiến cô giật mình mà trừng mắt ngoái nhìn, sau đó hậm hực tiến vào bên trong nhà. Mọi thứ hiện tại đều trở nên lộn xộn, rơi vỡ khắp nơi.
- “Mẹ lại vay tiền bọn giang hồ để đánh bạc sao? Mẹ à, tiền lương của con gửi về vẫn không đủ để mẹ tiêu xài hay sao chứ?”
Trước những lời trách móc từ con gái, Nhậm Kiều bĩu môi tỏ vẻ chán chường, lanh lảnh lên tiếng đáp:
- “Lương nhân viên bèo bọt của con chẳng đủ mẹ đánh bạc trong vòng một tuần. Nhìn xem, con nhỏ Mạc Phi lấy cớ vì hiếu trả nợ, cuối cùng lại ở mãi bên cạnh tổng giám đốc Lục thị, sống giàu sang, sung sướng mà quên mất sự tồn tại của mẹ con chúng ta.”
Nghe đến đây, Mạc Đào khẽ run người tỏ vẻ sợ hãi mà lắc đầu lên tiếng nói:
- “Khi không mẹ nhắc đến cô ta làm gì, khiến con ớn lạnh cả người đây này.”
Sắc mặt Nhậm Kiều trở nên khó hiểu khi nghe những lời nói này của con gái mà nhíu mày, đanh giọng hỏi:
- “Bộ Mạc Phi nó là quái vật hay sao mà con cảm thấy ớn lạnh khi nhắc đến nó chứ?”
Liền lập tức, Mạc Đào chậm rãi kể lại những suy đoán của mình cho người đối diện nghe:
- “Mẹ à, con nghĩ chị ta là quái vật.”
Mạc Đào chưa nói hết câu thì người trước mặt đã phá lên cười lớn, bà dõng dạc lên tiếng bác bỏ:
- “Mạc Đào, con xem phim viễn tưởng nhiều quá hóa rồ đúng không?”
Ngay lập tức, Mạc Đào phút chốc trở nên nghiêm túc mà nhìn thẳng vào mắt của mẹ mình, chậm rãi khẳng định:
- “Con nói thật. Cụ thể chị ta chính là xà vương mà mọi người thường hay đề cập đến.”
Nụ cười vô tư của Nhậm Kiều lập tức tắt hẳn ngay khi con gái một mực khăng khăng khẳng định khiến bà chợt nhớ đến điều gì đó mà chậm rãi kể lại cho Mạc Đào nghe:
- “Mẹ nhớ ra rồi. Trước khi mẹ gả vào Mạc gia, cha của con đã từng kể lại cho mẹ nghe về sự ra đời kì lạ của Mạc Phi. Cái đêm mà nó được sinh ra, cũng đúng vào đêm mặt trăng có màu đỏ. Không những thế, có một con rắn khổng lồ xuất hiện, bò vòng quanh chiếc nôi đến tận ba lần mới chịu rời đi.”
Ngừng một lát, Nhậm Kiều dõng dạc lên tiếng kể:
- “Có lần, mẹ cố tình khiến Mạc Phi bị lạc trong rừng. Nhưng chẳng hiểu tại sao, nó lại tìm cách quay trở về nhà. Mạc Phi đã kể lại cho cha mẹ rằng nó đã dùng máu của mình để cứu sống một con rắn nhỏ. Sau đó cả khu rừng bỗng nhiên trở nên sáng rực, nó men theo lối có tia sáng mà thuận lợi quay trở về. Ngoài ra, dưới lòng bàn chân trái của Mạc Phi còn có một vết bớt màu đen rất lạ, tựa như hình con rắn vậy.”
Dứt lời, cả hai nhìn nhau chằm chằm. Sau đó tái xanh cả mặt, đồng thanh đưa ra kết luận:
- “Mạc Phi chính là xà vương.”
Biệt thự Lục gia…
Sau khi tận mắt chứng kiến thân phận thật sự của Lục Tây chính là một hắc xà khổng lồ khiến Mạc Phi vẫn không hết đỗi bàng hoàng mà trở nên suy sụp. Cô tựa đầu vào bức tường lạnh lẽo, chậm rãi lê người ngồi xuống, ôm mặt bật khóc:
- “Tại sao chứ? Tại sao định mệnh lại trớ trêu đến vậy? Tại sao mình lại không biết điều này sớm hơn, trước khi con tim mình đã hoàn toàn bị chinh phục bởi sự ấm áp, ân cần của Lục Tây chứ? Mình thực sự đã yêu anh ấy mất rồi.”