Nam Cung gia…
Rầm…
- “Thật không ngờ, xà vương vẫn không lộ nguyên hình sau khi bị trúng bột hùng hoàng.”
Nam Cung Thống vẫn không cam tâm sau thất bại đầu tiên mà nghiến răng tiếc nuối. Trái ngược với ông, Alan lại tỏ ra vô cùng nhàn hạ mà trầm giọng lên tiếng giải thích nguyên do dẫn đến thất bại:
- “Bột hùng hoàng đó của ngài chẳng thể nào khiến xà vương hiện hình ngay tức khắc được đâu. Kể cả những câu thần chú mà tôi đã học vẫn không đủ sức để đánh bại xà vương một cách dễ dàng.”
Nghe đến đây, sắc mặt Nam Cung Thống lập tức tối sầm lại. Ông đặt mạnh tách trà đang uống dở xuống bàn, lạnh giọng lên tiếng hỏi:
- “Nếu vậy thì…chúng ta chẳng có cách nào thu phục xà vương sao?”
Vẻ mặt Alan trầm ngâm. Ông ta đi qua đi lại, ngẫm nghĩ một hồi, hàng lông mày khẽ nhíu lại, tặc lưỡi tiếc nuối nói:
- “Tức chết đi được. Chúng ta bỏ qua cơ hội quý giá này rồi.”
Nam Cung Thống vẻ mặt ngơ ngác, cao giọng hỏi lại:
- “Ý của lão là sao?”
Ngay tức khắc, Alan ôn tồn giải thích:
- “Chẳng hiểu tại sao ngay thời khắc ấy, tôi lại không nhớ đến quyển chú ma thuật ở trong tay ngài.”
- "Cái gì chứ? Chẳng phải lúc bắt giữ Mạc Phi, tôi đã thấy lão lẩm bẩm trong miệng thần chú gì đó sao?’
Nam Cung Thống sốc đến mức không còn từ ngữ nào diễn tả cho sự nhớ trước quên sau của Alan. Ông bắt đầu nghi ngờ, rằng vị thầy pháp này có đủ bản lĩnh để giúp ông thu phục xà vương được không nữa.
- “Thật ra, tôi chưa giải được hoàn toàn những gì ghi trong quyển chú ma thuật mà dòng họ Nam Cung đã sử dụng trước đây. Vì vậy, nên tôi…”
Alan chưa nói hết câu liền nhận ngay cơn thịnh nộ từ phía Nam Cung Thống. Ông ta lớn giọng mắng chửi người trước mặt:
- “Lão không có đủ năng lực vậy thì mau chóng biến khỏi đây. Tự tôi sẽ tìm người khác tài giỏi hơn để thu phục xà vương.”
Nghe đến đây, sắc mặt Alan tối sầm xuống. Vốn dĩ ông ta đến đây hỗ trợ Nam Cung Thống một phần là vì để trả thù riêng. Không những thế, khắp cả thành phố này, người chịu chi cho những tham vọng của cá nhân cũng chỉ có mỗi Nam Cung Thống mà thôi. Tiêu biểu đó chính là việc ông bỏ ra biết bao nhiêu thời gian, công sức để cho người truy bắt hắc xà trong truyền thuyết.
- “Ngài Nam Cung bình tĩnh, xin cho tôi chút thời gian để giải hết toàn bộ quyển chú ấy. Tôi đảm bảo, lần đối đầu tiếp theo sẽ là ngày tàn của hắn.”
Biệt thự Lục gia…
Ngay khi mở mắt, Lục Tây đã nhìn thấy bản thân đang nằm ở trên giường. Vết thương do bột hùng hoàng hiện đang loang lỗ khắp nơi trên cơ thể. Hạ thân bên dưới của anh vẫn trong tình trạng của một con rắn mà thở dài chán nản, tựa đầu xuống gối, lẩm bẩm trong miệng:
- “Mình vẫn chưa khôi phục lại hình dạng con người. Dáng vẻ này làm sao đủ can đảm để nói chuyện với Mạc Phi chứ.”
Lúc này, dáng người thiếu nữ thướt tha trong chiếc váy lụa chậm rãi bước vào. Trên tay cô cầm một hộp y tế. Ngay khi nhìn thấy người trên giường đã tỉnh mà nở nụ cười trìu mến nhìn anh, sau đó dõng dạc tiến lại gần. Mạc Phi ngồi xuống nệm, nhỏ giọng quan tâm hỏi:
- “Anh bị sức nóng của bột hùng hoàng thiêu đốt đến mức bất tỉnh. Cũng may, Lâm Quân Hạo kịp thời xuất hiện và đã giúp em âm thầm đưa anh trở về nhà.”
Chiếc đuôi rắn bên dưới của Lục Tây không ngừng chuyển động khiến anh cảm thấy có chút tự ti, không dám nhìn thẳng vào người trước mặt mà hướng ra phía cửa sổ, trầm giọng nói:
- “Anh là xà vương, không phải là Lục Tây mà em thường ngày gặp gỡ.”
Trước những lời này, sắc mặt Mạc Phi vô cùng nhàn nhạt. Cô không đáp mà cẩn thận tự tay bôi thuốc lên vùng vết thương trên cơ thể săn chắc của người đàn ông. Từng vết thương, nơi được bàn tay cô bôi thuốc vốn đang nóng rát trở nên mát dịu. Lục Tây ánh mắt thâm tình nhìn người trước mặt, trầm giọng ôn nhu hỏi:
- “Em không sợ dáng vẻ nửa người nửa rắn này của anh sao?”
Nghe hỏi, Mạc Phi khẽ nhoẻn miệng cười. Những đầu ngón tay thon dài vẫn tập trung giúp anh bôi thuốc, sau đó chậm rãi đáp:
- “Lần đầu có chút sợ. Nhưng hiện tại, em nghĩ rằng…nó không đáng sợ như em nghĩ.”
Ngừng một lúc, Mạc Phi vẻ mặt nghiêm túc, nhìn thẳng vào mắt của Lục Tây, cất giọng ngọt ngào nói:
- “Lục Tây, em yêu anh hơn những gì em nghĩ. Dù anh có ra sao, có trong hình dạng con người hay là một hắc xà đáng sợ, thì anh vẫn mãi là Lục Tây của em.”
Mạc Phi vừa dứt lời thì cả người đã được bàn tay to lớn từ người đàn ông ôm vào lòng. Lục Tây há miệng, dùng răng cắn đứt đi sợi dây áo lụa của người con gái, lộ ra cặp đào bồng trắng mịn, căng mọng sau lớp vải, rồi dùng lưỡi của mình trêu đùa lên trên.
- “Nơi này của em thích thật. Tựa như quả bóng mềm vậy. Căng tròn, lại thơm mùi sữa. Anh có thể tựa đầu vào nó không?”
Mạc Phi đỏ bừng mặt ngay khi nghe những lời này. Đôi môi thiếu nữ khẽ mím lại mà gật nhẹ đầu đồng ý khiến ánh mắt Lục Tây lúc này lập tức sáng bừng.