Một lúc sau, Mạc Phi từ từ mở mắt. Cô phát hiện bản thân đã ngủ quên trên sofa tự lúc nào và Lục Tây thì chẳng thấy đâu. Liền lập tức, cô vội vàng bước trở ra, nhưng vừa đặt chân ra phía cửa đã vô tình va phải người trước mặt.
Lục Tây trên tay cầm tách sữa nóng đem đến cạnh bàn, chậm rãi đặt xuống. Sau đó đưa mắt nhìn về phía cô, ôn tồn nói:
- "Cô định làm gì?"
- "Về nhà."
Bị anh hỏi bất khờ khiến cô theo bản năng mà đáp lại. Lúc này, khóe môi của Lục Tây đã hé nụ cười nhạt, sau đó nói:
- "Cô ngủ quên đến mức ngây ngốc cả người sao? Hiện tại đây chính là nhà của cô, chúng ta đã thỏa thuận rồi mà."
Phải rồi, suýt chút nữa thì cô đã quên rằng mình đã đồng ý ở lại đây làm việc trả nợ cho anh. Mạc Phi trong đầu không ngừng suy nghĩ. Cô còn nhớ khi nãy vẫn vô cùng tỉnh táo, chẳng hiểu tại sao lại ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Giống như có ai đó dùng lực đánh ngất cô vậy. Nhưng làm sao chuyện đó có thể xảy ra chứ?
Trong lúc Mạc Phi nghĩ ngợi lung tung thì Lục Tây đã đứng trước mặt. Khoảng cách hiện tại của anh rất gần với cô. Mạc Phi ngẩng đầu nhìn lên đã thấy ly sữa ở ngay trước mặt, anh giơ về phía cô, lạnh giọng ra lệnh:
- "Mau uống ly sữa này rồi theo tôi trở về phòng."
Mạc Phi ngơ ngác, nhìn anh hỏi:
- "Anh đã cho người chuẩn bị phòng riêng trong lúc tôi đang ngủ sao?"
Lục Tây gật đầu nhằm xác nhận, liền sau đó nâng ly sữa tiến sát vào miệng cô, nói:
- "Mau uống đi. Ly sữa này phần nào giúp cô lấy lại năng lượng bị mất."
Thực ra, ly sữa này là để bù đắp việc anh cắn cô khi nãy. Về phía Mạc Phi, cô lại chẳng hiểu những gì anh đang nói mà chỉ biết đưa tay ngoan ngoãn nhận lấy, sau đó uống cạn sạch. Dù sao hiện tại, anh cũng là ông chủ của cô.
Lục Tây nhìn người con gái uống cạn sạch ly sữa chỉ trong vài giây, khóe môi không thể cưỡng lại được mà bật cười:
- "Cô không sợ tôi bỏ thuốc sao?"
Bỗng nhiên, sắc mặt của Mạc Phi trở nên trầm lặng. Cô đi về phía cửa sổ đang mở, bên ngoài là bầu trời đêm được soi sáng bởi ánh sáng của mặt trăng, giọng buồn bã nói:
- "Hiện tại tôi chẳng còn gì để sợ. Người cha duy nhất mà tôi yêu thương cũng đã không còn. Tôi đến đây tìm anh, cũng là vì không muốn cha của tôi suốt đời mang tiếng thiếu nợ không trả."
Ngừng một lát, cô lại tiếp:
- "Hơn nữa, chẳng hiểu tại sao tôi lại có niềm tin nơi anh mặc dù chúng ta chỉ mới gặp nhau lần đầu."
Nghe đến đây, Lục Tây trở nên thơ thẫn trước những lời thốt ra từ người con gái này. Chẳng lẽ, giữa hai người vốn đã có sự kết nối gì đó với nhau cho nên chỉ có cô mới giúp anh phục hồi lại hình người.
Sáng hôm sau, cái chết của hai tên thợ săn đã lan rộng ra khắp các mặt báo cũng như các đài truyền hình. Theo sự tường thuật lại, nhiều người nói rằng bọn chúng bị cắn chết là do xâm phạm vào lãnh địa của Xà Vương. Đã từ rất lâu, nhiều người đồn đại rằng xà vương vẫn còn tồn tại và gây ra không biết bao nhiêu cái chết khi có người quyết định liều lĩnh đặt chân vào khu rừng ấy.
Lục Tây đang thư thả uống trà, vô tình nhìn thấy thông tin về cái chết gần đây được gây ra bởi xà vương ngày một được đông đảo lượng người quan tâm.
- "Xà vương gây ra cái chết thương tâm của hai thợ săn vô tội. Hừ."
Anh tức giận liền ném thẳng tờ báo đang cầm trên tay xuống đất. Con ngươi lúc này của anh đã đỏ thẫm tựa màu máu, trông vô cùng đáng sợ. Anh cúi người nhặt tờ báo lên liền sau đó tức giận nhàu nát, nghiến răng nói:
- "Bọn phóng viên chỉ dựa theo lời nói mà có thể vẽ thêm nhiều câu chuyện khiến dư luận tin tưởng xà vương là có thật. Thật chẳng có gì hay ho."
NHẤN LIKE ĐỂ ỦNG HỘ MÌNH NHÉ! CẢM ƠN