Ước Định Trăng Tròn: Xà Vương Biết Yêu

Chương 70: Trọn kiếp yêu anh




Vài ngày sau đó, chuyện của Nam Cung Thống bị sét đánh chết lan truyền khắp nơi. Nhiều người cho rằng đó là nghiệp báo mà ông phải nhận lấy vì đã gây hại biết bao nhiêu loài động vật. Thậm chí, đến cả mạng sống con người. Tất cả chính là cái giá mà ông phải nhận lấy.
Biệt thự Lục gia…
Mạc Phi vẻ mặt trầm ngâm, đứng lặng một mình trong phòng, khẽ đưa mắt nhìn ra khung cửa sổ. Liền sau đó, cô cảm nhận được một vòng tay ấm áp bất ngờ của người từ sau ôm chầm lấy cô mà xoay người lại nhìn, nở nụ cười gượng gạo nói:
- “Anh vào đây từ lúc nào thế?”
Nghe hỏi, Lục Tây chỉ mỉm cười, liền sau đó tựa đầu vào vai của đối phương, cất giọng ngọt ngào đáp:
- “Cuối cùng, mọi chuyện cũng đã được giải quyết. Nam Cung Thống, Alan và Mạc Đào cũng đã nhận được sự trừng phạt. Kể từ hôm nay trở đi, anh nghĩ, việc thực hiện lời tuyên hứa gì đó cũng không còn quan trọng nữa rồi. Em cứ việc giữ viên ngọc hộ thân và vui vẻ sống cùng anh là được rồi.”
Dứt lời, Lục Tây đặt lên trán Mạc Phi một nụ hôn. Tuy nhiên, trái ngược với biểu cảm hạnh phúc của người đàn ông, Mạc Phi lại tỏ ra vô cùng trầm lặng. Cô ngước mắt nhìn anh, ngập ngừng lên tiếng nói:
- “Lục Tây, em nghĩ là…”
Mạc Phi chưa nói hết câu thì bên tai truyền đến giọng nói của người ở phía cửa. Không ai khác chính là Lục phu nhân. Ánh mắt bà lúc này nhìn thẳng về phía Mạc Phi, sau đó cất giọng cương quyết nói:
- “Chuyện xác lập lời tuyên hứa vào đêm trăng tròn nhất định phải được thực hiện. Tôi nói có đúng không, Mạc Phi?”
Trước ánh mắt cùng giọng điệu cương quyết này của Lục phu nhân khiến Mạc Phi chỉ biết gật nhẹ đầu, nhỏ giọng xác nhận:
- “Lục phu nhân nói rất đúng. Cho dù bây giờ quyển chú ma thuật đã bị thiêu rụi và Nam Cung Thống đã chết, thì cũng không chắc, rằng sau này xung quanh anh không còn bất cứ kẻ thù nào. Vì thế, em nghĩ rằng việc thực hiện nghi thức này không thể không thực hiện.”
Nghe những lời này, Lục phu nhân khẽ gật nhẹ đầu, tỏ vẻ hài lòng, nhoẻn miệng cười nhẹ với Mạc Phi. Sau đó, bà trầm giọng tiếp:
- “Phải đó. Cả mẹ và Mạc Phi đều rất lo lắng cho sự an nguy của con. Lục Tây, chỉ còn một ngày nữa thôi chính là đêm trăng tròn. Đó cũng là khoảng thời gian thích hợp nhất để Mạc Phi hoàn thành sứ mệnh của một vị cứu tinh.”
Vừa nói, Lục phu nhân khẽ liếc nhẹ mắt nhìn sang Mạc Phi với vẻ mặt có chút u buồn mà thâm tâm cảm thấy có phần cắn rứt. Tuy nhiên, vì con trai, bà chỉ còn cách làm như thế, mới có thể kết thúc đoạn nghiệt duyên đầy oan trái giữa hai người. Chí ít, anh sẽ đau khổ một thời gian đầu vì sự biến mất của Mạc Phi còn hơn đến khi tình yêu mà anh dành cho cô trở nên sâu đậm.
Lúc lâu sau, Lục phu nhân chậm rãi tiến lại gần chỗ người con gái, khẽ vỗ nhẹ vào vai cô, nói nhỏ:
- “Tôi biết bây giờ cô đang có rất nhiều điều muốn nói với Lục Tây. Vì vậy, việc cuối cùng mà tôi có thể làm cho cô, đó chính là để lại không gian riêng cho hai người trò chuyện. Mạc Phi, xin lỗi cô vì sự ích kỷ này.”
Dứt lời, Lục phu nhân chậm rãi bước ra ngoài, khép chặt cửa lại. Ngay khi người trước mặt rời đi, một giọt nước mắt chưa kịp rơi xuống đã bị Mạc Phi nhanh chóng đưa tay lau đi, nhằm không muốn để Lục Tây nhìn thấy. Cô chậm rãi tiến lại gần anh, nở nụ cười thật tươi, nói:
- “Lục Tây, cảm ơn anh vì đã yêu thương, bảo vệ em suốt thời gian qua. Kể từ ngày cha mất, em cứ ngỡ thế giới của mình sớm đã suy sụp. May mắn thay, anh đã kịp thời xuất hiện. Làm nhiều điều vì em. Đến mức, có thể bất chấp cả tính mạng của mình. Cho dù chỉ được phép yêu anh trong một kiếp, cũng khiến em cảm thấy mãn nguyện rồi.”
Mạc Phi chưa nói hết thì cánh môi đã bị bàn tay của Lục Tây chặn lại. Anh trầm giọng ôn nhu nói:
- “Không đâu. Mẹ của anh đã nói rằng, chỉ cần chúng ta thực hiện lời tuyên hứa dưới trăng cùng nhau, bà ấy sẽ có cách giúp em vượt qua con số tử thần.”
Nghe đến đây, Mạc Phi chỉ biết nở nụ cười miễn cưỡng. Thực ra, Lục phu nhân đã nói chuyện này với cô rằng không có bất kì phép màu nào dành cho người được chọn làm vị cứu tinh, nắm giữ viên ngọc hộ thân của xà vương cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.