Tòa lâu đài tộc hắc lang…
Lâm Vỹ nghiến răng, chua xót tận mắt chứng kiến cảnh tượng đứa con trai mà ông yêu quý nhất đau khổ, nhận lấy sự trừng phạt của tộc hắc lang mà không ngừng hạ giọng van xin.
- “Neon, chuyện Quân Hạo can thiệp vào số mệnh của loài người cũng đã bị tôi trách phạt. Dù sao chuyện này cuối cùng cũng không được xem là phá vỡ quy luật tự nhiên. Với cái nhìn công tâm, tôi mong ngài có thể xóa tội cho thằng bé.”
Nghe đến đây, khiến thâm tâm Neon có chút dao động mà ngẫm nghĩ. Quả thật, chuyện Lâm Quân Hạo chẳng qua là có ý tốt, muốn đứng về chính nghĩa mà thôi. Anh cũng không làm thay đổi hoàn toàn số mệnh. Và hơn hết, Mạc Đào cũng đã nhận lấy kết cục xứng đáng với những gì mà bản thân đã gây ra. Chần chừ một lúc, Neon định lên tiếng nói điều gì đó thì bất ngờ truyền đến giọng cười ngạo nghễ từ phía Giang Nam Thành (trưởng tộc Moons) đang ngồi cùng hàng ghế các gia tộc hắc lang. Ông ta lập tức đứng bật dậy, trầm giọng nói:
- “Đã là can thiệp, cho dù không làm thay đổi mấy thì cũng đã phạm vào quy tắc của đại gia tộc. Thử hỏi, nếu một tân thủ lĩnh suốt ngày đi lo chuyện bao đồng, thì thời gian đâu để đảm nhận vị trí quan trọng này chứ?”
Trước những lời lẽ có chút xúc phạm con mình khiến Lâm Vỹ không kiềm lòng được mà lớn tiếng phản bác:
- “Giang Nam Thành, ông đừng thừa cơ hội vùi dập danh tiếng của con trai tôi chỉ để đưa đứa con cưng, ăn chơi, dâ.m loạ.n của mình.”
Nghe đến đây, ánh mắt Giang Nam Thành lập tức đỏ ngầu. Ông trừng mắt nhìn về phía Lâm Vỹ mà nói gằng từng chữ:. Truyện Tiên Hiệp
- “Đừng có mà hạ thấp phẩm chất hắc lang cao quý của Thế Dực nhà tôi. Thằng bé xưa nay một lòng tu tập, không hề đúng với những gì ông bịa đặt.”
Ngừng một lúc, Giang Nam Thành tiến lên phía trước, cách ghế ngồi của mình một đoạn mà nhìn thẳng vào đại diện công lý của gia tộc, Neon, dõng dạc nói:
- “Bất kể hắc lang của tộc nào sai phạm, đều sẽ bị tước đi tư cách ứng viên vị trí tân thủ lĩnh của gia tộc. Đồng thời, người đó phải nhận lấy sự trừng phạt chính là tước đi năng lực đặc biệt của một hắc lang và giam cầm trong ngục hối lỗi trong vòng 100 năm.”
- “Được rồi. Cứ theo đó mà thực hiện.”
Neon gõ mạnh tay vịn ghế của mình, lạnh giọng đưa ra kết luận khiến Lâm Vỹ không cam tâm mà trừng mắt liếc về phía Giang Nam Thành đang tỏ ra đắc ý, nhếch môi cười khẩy. Thế là, Lâm Quân Hạo buộc phải bị giam cầm, tu luyện trong vòng 100 năm. Đồng nghĩa với việc, anh không thể cạnh tranh giành lấy vị trí thủ lĩnh gia tộc hắc lang.
Trước đại sảnh biệt thự Lục gia…
Đêm nay là đêm trăng tròn, cũng chính là lúc Mạc Phi và Lục Tây thực hiện lời tuyên hứa dưới trăng.
Tất cả mọi người đều tỏ ra vui vẻ, duy chỉ có Mạc Phi là nở nụ cười đầy gượng gạo. Cô đưa mắt nhìn người đàn ông đang đứng đối diện mình, khẽ nắm chặt lấy tay anh nói những lời từ tận đáy lòng. Thế nhưng, Lục Tây nào có biết được, đây lại chính là những lời trăn trối trước khi cô biến mất khỏi cuộc đời anh.
- “Lục Tây, em mong rằng anh sẽ luôn hạnh phúc. Em sẽ luôn ở mãi bên anh. Yêu anh.”
Nói đến đây, giọng cô đã trở nên khàn đục. Vị thầy tu đứng cạnh Lục phu nhân khẽ lấy ra một quyển sách, sau đó lẩm bẩm trong miệng. Phút chốc, ánh sáng mặt trăng chiếu rọi thẳng vào người của Mạc Phi và cả Lục Tây.
- “Tôi là Mạc Phi, dưới ánh sáng của trăng tròn, với tư cách là vị cứu tinh, tôi xin trao lại viên ngọc hộ thân cho xà vương hiện tại, chính là Lục Tây.”
Nghe đến đây khiến Lục Tây cảm thấy có điều gì đó khác lạ. Anh chưa kịp lên tiếng nói thì người con gái trước mặt đã nhón chân hôn lấy cánh môi mình. Viên ngọc hộ thân trong người Mạc Phi cứ thế truyền qua vòm họng Lục Tây. Sau khi viên ngọc đã rời khỏi người Mạc Phi hoàn toàn, cô lập tức trở nên bất tỉnh khiến Lục Tây vô cùng hoảng hốt. Anh nhanh tay đỡ lấy người con gái, sau đó hướng mắt nhìn về phía Lục phu nhân, gấp gáp nói:
- “Chuyện gì đang diễn ra vậy? Sao…sao Mạc Phi lại…Mẹ…mẹ lừa con sao? Rốt cuộc, mẹ đã nói gì với Mạc Phi? Mẹ đã ép cô ấy mau chóng trả viên ngọc hộ thân lại cho con, có đúng không?”
Lục Tây lúc này mới ngộ ra mọi chuyện mà tỏ ra tức giận. Anh nhanh chóng lao về phía Lục phu nhân, lay mạnh người bà liên tục mà hỏi chuyện.
Trước vẻ mặt giận dữ của con trai, Lục phu nhân không đáp mà chỉ đứng lặng nhìn về phía Mạc Phi hiện đang nằm bất tỉnh dưới đất, mặc cho người trước mặt lúc này lớn giọng điên cuồng tra hỏi:
- “Mẹ, chẳng phải mẹ có cách khiến Mạc Phi vượt qua con số tử thần sao?”
Lục phu nhân vẫn không đáp mà chỉ ngước mắt nhìn lên ánh sáng của mặt trăng ở trên cao. Liền sau đó, cả người Mạc Phi vốn đã bất động đột nhiên phát sáng khiến Lục Tây giật mình chạy thật nhanh đến, ôm chầm lấy cơ thể người con gái đang bắt đầu mờ dần, sắp sửa tan biến mất.