Giọng của Lâm Giai Kỳ hết sức ngọt ngào, Nhậm Tư Đồ vừa nghe liền bật cười, nhưng sau đó cô lại chau mày. “Cậu bỏ ra bảy mươi ngàn để được nhảy với một cô gái, chắc chồng cậu sẽ tức đến sống dở chết dở mất. Lớp trưởng chỉ nói đùa thôi mà, cậu đừng vơ hết vào mình.”
“Cũng giống như năm đó, lần này mình cũng được người ta nhờ vả thôi, giúp người ta đấu giá cậu.”
Lâm Giai Kỳ đột nhiên bật cười.
“Cậu nói cái gì?” Bởi vì tiếng nhạc át mất nên Nhậm Tư Đồ cứ ngỡ rằng mình đã nghe lầm.
Lâm Giai Kỳ không hề giải đáp cho sự nghi hoặc của cô. Điệu nhảy và tiếng nhạc vẫn đang tiếp tục. Nhậm Tư Đồ định phối hợp với bước nhảy của Lâm Giai Kỳ, lùi về sau một bước thì bỗng đụng trúng ai đó. Cô đang chuẩn bị rụt chân về, tiện thể quay lại nói tiếng xin lỗi thì đúng lúc này, Lâm Giai Kỳ liền thả cô ra, còn người bị cô đụng trúng lại ôm lấy eo cô, kéo cô về phía mình.
Chỉ trong một giây ngắn ngủi thôi mà họ đã đổi bạn nhảy. Nhậm Tư Đồ ngơ ngác chẳng hiểu ra sao, vừa ngước mặt lên nhìn người bạn nhảy mới của mình liền lập tức sững sờ.
Nhậm Tư Đồ máy móc bước theo sự dẫn dắt của anh. Cho dù cách một lớp mặt nạ nhưng sao cô lại không nhận ra đó là ai chứ?
Cô không kìm được, đưa tay định tháo mặt nạ của anh xuống thì bị anh nắm cổ tay ngăn lại.
Điệu Waltz vẫn đang tiếp tục. Không biết những người khác cũng bắt đầu đổi bạn nhảy hay họ đang nối đuôi nhau cùng rút khỏi sàn nhảy mà Nhậm Tư Đồ thoáng liếc mắt nhìn thấy những bóng người chập chùng một cách mờ ảo. Nhưng cô đã không còn tâm trạng để quan tâm tới những chuyện đó. Lúc này cô chỉ có thể nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt mình.
Mãi cho đến khi trong sàn nhảy rộng lớn chỉ còn lại cô và anh.
Anh đang sờ sờ ở ngay trước mặt cô, rất chân thật. Hơi thở của anh, ánh mắt anh sáng quắc như chim ưng mang theo vẻ lạnh lùng nhưng cũng đầy nóng bỏng sau lớp mặt nạ kia, bàn tay anh đang đặt trên eo cô, bước chân anh đang dẫn dắt cô xoay vòng theo điệu nhạc…
Cuối cùng, Nhậm Tư Đồ không nhịn được nữa, phải đẩy anh ra.
Cô dừng lại. Tiếng nhạc cũng dừng lại theo.
Nhậm Tư Đồ bước lên, tháo chiếc mặt nạ của người đàn ông kia xuống. Quả nhiên chính là gương mặt quá đỗi quen thuộc với cô.
“Họ Thời kia, rốt cuộc thì anh muốn gì đây?”
Giờ phút này, Nhậm Tư Đồ đã không còn hơi sức để ý tới những người bạn học có lẽ đã hiểu chân tướng, có lẽ còn đang ngơ ngác bên ngoài sàn nhảy kia. Cô gần như là hét vào mặt Thời Chung.
Những người có mặt trong đại sảnh lúc nãy đã bị nhân viên phục vụ và lớp trưởng mời ra ngoài, cuối cùng đại sảnh rộng lớn trở nên hết sức trống trải. Thời Chung không trả lời cô mà chỉ gật đầu với một nhân viên phục vụ duy nhất còn ở lại trong đại sảnh. Ngay lập tức, chiếc đèn lớn trên trần nhà được bật lên, những bức rèm dày giăng bốn phía hội trường cũng được kéo ra.
Nhân viên phục vụ ra ngoài, đóng cửa lại. Máy chiếu bắt đầu hoạt động, bắt đầu chiếu những hình ảnh Nhậm Tư Đồ hoài niệm hoặc không muốn nhớ lại lên cửa sổ lớn sát sàn.
Giọng nói trầm khàn khó nhọc của Thời Chung vang lên theo những hình ảnh trên màn hình, rơi vào tai Nhậm Tư Đồ.
“Nhậm Tư Đồ, cuối cùng thì anh đã biết, những năm tháng anh không ở bên cạnh em, em đã phải trải qua những gì.”
“…”
“Nơi này, chính là phòng bệnh mà em đã từng nằm.
Chiếc giường đánh số 1614 hiện nay vẫn trống không nhưng phòng kế bên đang có một bệnh nhân bị bỏng nặng. Anh và người đó trò chuyện với nhau cả buổi chiều, cô ấy nói với anh, thật ra những lúc cơ thể thấy đau đớn nhất thì cô ấy vẫn có thể chịu đựng được, nhưng những vết thương trong lòng e rằng vĩnh viễn không thể lành lặn.
Em cũng giống như cô ấy sao? Hằng đêm đều mơ thấy ác mộng, hết lần này đến lần khác mơ thấy mình bị nhốt trong biển lửa; nhìn vết sẹo trên người mình thì cảm thấy nó rất xấu xí, cảm thấy tất cả mọi người đều đang nhìn em như nhìn một con quái vật… “
“…”
“Nơi này, chính là trường đại học mà em đã học.
Em thường ở nơi nào nhất?
Là thư viện ư? Anh thuê thẻ sinh viên của cậu sinh viên người châu Á này để vào đây đấy. Em thấy anh và cậu ấy có giống nhau không?
Hay là bãi cỏ này? Cỏ nơi này xanh um tùm, đâm vào người cũng rất đau, anh chỉ ngồi có hai phút mà đã không chịu nổi rồi, xem ra em sẽ không thường phơi nắng ở đây nhỉ.
Hay là ký túc xá? Nơi ấy anh thực sự không có cách nào để vào được. Nhưng từ vị trí anh đang đứng hiện nay thì có thể nhìn thấy tất cả các cửa sổ, khung cửa nào thuộc về căn phòng mà em từng ở đây?
Hay là em thường đến quán bar này? Em từng nói với Tôn Dao rằng em thích nhất là loại rượu “Say tình mơ màng” do batender người Mexico điều chế, nhưng hiện nay nơi đây đã không bán loại rượu này nữa rồi, tuy batender vẫn là người Mexico nhưng không biết có phải là người mà em nói hay không. Loại rượu Punch Royal mà anh ta giới thiệu với anh cũng rất ngon, lần sau chúng ta cùng sang đây uống nhé?”
“…”
Anh đã đi rất nhiều nơi. Trong nước có, ngoài nước có. Nhậm Tư Đồ nhìn chằm chằm vào màn hình không chớp mắt. Nước mắt như cũng hiểu cảm xúc của cô, lập tức tuôn trào như suối chảy, tưới mát trái tim sớm đã khô cằn của cô.
Đến cuối cùng, trên màn ảnh hiện lên cảnh anh lái xe đến bên ngoài vườn hoa của một ngôi nhà ba tầng. Nhậm Tư Đồ nghe anh ở trên màn ảnh nói: “Nơi này chính là nhà của Nhậm Hiến Bình.”
Trái tim Nhậm Tư Đồ bỗng ngừng đập trong phút chốc.
Thời Chung không mang máy quay phim xuống xe mà vẫn đặt nó trên kệ điều khiển phía sau cửa kính xe. Qua ống kính, Nhậm Tư Đồ có thể nhìn thấy anh xuống xe, sau đó đến trước ngôi nhà kia, ấn chuông cửa.
Hình ảnh chợt dừng lại tại đây.
Khi giọng nói của Thời Chung lại xuất hiện trên màn ảnh thì anh đã hướng ống kính về phía trung tâm của một quảng trường, cố tình không để mình lọt vào ống kính. “Có phải hễ có tâm sự là em lại đến đây cho chim bồ câu ăn không?”
Nhậm Tư Đồ không thể xem tiếp được nữa, cô đưa tay lau nước mắt rồi quay sang nhìn người đàn ông có gương mặt bình tĩnh nhưng trong mắt lại ẩn chứa nhiều cơn sóng ngầm đang đứng bên cạnh mình. Bên tai cô vẫn không ngừng vang lên giọng nói của anh phát ra từ màn ảnh: “Tôn Dao đã cho anh xem một bức ảnh em đang cho chim bồ câu ăn ở đây. Trong bức ảnh, em thực sự khiến cho anh cảm thấy đau lòng.”
Nhậm Tư Đồ nhìn Thời Chung ngoài đời thực. “Có phải anh đã đánh ông ấy không?”
Thời Chung không hề đưa mắt nhìn cô mà chỉ bật cười. “Không xem nữa à?”
“Em hỏi anh có phải anh đã đánh ông ấy không?”
“Nhậm Hiến Bình ấy hả?” Thời Chung thôi không coi nữa mà gật đầu.
Nhậm Tư Đồ hoàn toàn không ý thức được rằng mình đang vừa khóc vừa cười, y hệt một kẻ điên. “Anh là thằng ngốc sao? Tự nhiên chạy tới New York chỉ để đánh người?”
Anh khẽ cười. “Hình như cũng ngốc thật.”
Nhậm Tư Đồ không kìm được, định đưa tay lên chạm vào vết trầy xước trên mặt Thời Chung nhưng rồi lại cố kìm nén, sợ làm đau anh. Đúng lúc này, Thời Chung nắm lấy tay cô.
Tay kia của anh đang cầm một chiếc nhẫn kim cương.
“…”
“Vậy anh hỏi em. Nhậm Tư Đồ, em có đồng ý làm vợ của thằng ngốc này không?”