Ước Nguyện Hạnh Phúc

Chương 13:




Mẹ anh ta chính là bị một người phụ nữ tính toán làm hại cả đời không được sống tốt nên anh ta rất ghét những người phụ nữ tâm cơ sâu nặng, thủ đoạn trăm phương ngàn kế. Lúc đầu tôi có cảm tình với anh ta nên khi anh ta nhận ra đã không muốn biến mối quan hệ này thành tình yêu nam nữ.
Bạn trai bạn gái có thể chia tay, còn bạn bè đơn thuần thì ổn định hơn mối quan hệ nam nữ.
Vì vậy, anh ta né tránh tình cảm của tôi, chọn cách tìm người khác để vạch rõ ranh giới.
Tôi hiểu anh ta, chỉ là chút tình cảm mới chớm nở đó, khi tôi còn chưa phân biệt được là rung động thật hay chỉ là thiện cảm thì đã bị dập tắt.
Anh ta muốn cười nhưng khuôn mặt lại cứng đờ như tượng gỗ, nhìn chằm chằm vào tôi: "Chính cô gật đầu đồng ý lấy tôi, không có đám cưới cô cũng đồng ý, bị bắt nạt cô cũng không làm ầm ĩ."
"Dẫn phụ nữ đến trước mặt cô, cô cũng không bao giờ nổi giận với tôi."
"Tôi chỉ muốn biết cô có thể độ lượng đến mức nào, càng về sau tôi càng không hiểu, cuối cùng cô kết hôn với tôi vì lý do gì?"
Càng nói về sau, vẻ mặt anh ta càng thêm chế giễu, mặt mày xanh mét, tay nắm chặt.
Dịch Tấn nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, mở mắt ra: "Bây giờ thì sao? Anh ta sắp ra tù nên cô nóng lòng muốn ly hôn à? Tôi dựa vào đâu mà phải thành toàn cho cô?"
Tôi bình tĩnh nhìn anh ta: "Không cần anh thành toàn, nếu anh không muốn ly hôn, chúng ta gặp nhau ở tòa."
Những năm gần đây, tôi có rất nhiều bằng chứng về việc anh ta ngoại tình nên nếu kiện ra tòa, tôi chưa chắc đã thua.
Dịch Tấn nhếch mép: "Ly hôn với tôi sao? Anh ta vừa ra tù, có thể cho cô cái gì? Chết cùng cô sao?"
"Báo cáo ung thư của cô, tôi đã nhìn thấy."
Cánh cửa sau lưng bị đẩy ra "Rầm" một tiếng, Cam Dục đứng ở cửa: "Báo cáo ung thư của ai?"
11
Tôi lại làm thủ tục nhập viện.
Cam Hạnh vẫn luôn nhắc nhở trong đầu tôi: [Ung thư có thể chữa được, không phải là bệnh nan y!]
[Những tiểu thuyết và phim truyền hình ngớ ngẩn em xem, vứt hết vào thùng rác đi!]
[Bị bệnh phải tích cực chữa trị, không phải tuyệt vọng chờ chết, ảo tưởng dùng cái c.h.ế.t để trừng phạt những kẻ làm tổn thương em!]
[Lúc em bị tai nạn, mẹ phản ứng thế nào? Cam Dục và Dịch Tấn phản ứng thế nào?]
[Lúc sống không đối xử tốt với em, đợi em c.h.ế.t rồi, mọi người chỉ vỗ tay hoan nghênh thôi!]
[Con cá em nuôi cũng sẽ bị đem đi kho tương!]
Giọng chị ấy đột nhiên mềm mại: [Tiểu Nguyện, khi người khác làm tổn thương em, mỗi lần em hạ thấp mình, đều là đang hạ thấp giới hạn để người khác bắt nạt em.]
[Người càng biết trân trọng thì càng sợ mất, những kẻ không tôn trọng em dù chỉ là điều cơ bản nhất, trên người họ không bao giờ có sự tỉnh ngộ và tình yêu muộn màng, đừng mong kẻ bạo hành tự kiểm điểm. Thời khắc duy nhất họ hối hận là khi sắp chết.]
[Em mãi mãi không phản kháng thì mãi mãi là kẻ dưới đáy.]
[Khi thấy mình toàn khuyết điểm, hãy thử dùng kính lúp nhìn người khác, trên đời này không có con người hoàn hảo.]
Sau khi nhập viện trở lại, mọi xét nghiệm đều được làm lại từ đầu.
Khi cái c.h.ế.t đột nhiên ập đến, bản năng sinh tồn và nỗi sợ hãi cùng tồn tại.
Tôi bị ung thư dạ dày.
Lần đầu tiên kết quả chẩn đoán được đưa ra, giống như lá cờ của tử thần từ trên trời giáng xuống cắm vào đỉnh đầu, lúc đó trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ, sao lại là căn bệnh này? Tôi còn trẻ như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.