Ước Nguyện Hạnh Phúc

Chương 15:




Trong thời gian nằm viện, Cam Dục không đến hàng ngày. Ngày nào một mình tôi cũng ăn cơm uống thuốc đúng giờ, cũng không đáng sợ và khó chịu như tôi tưởng tượng.
Một ngày trước khi phẫu thuật, tôi trò chuyện với người hộ lý.
Cô ấy nói tôi có một người anh trai tốt. Tối nào sau khi tôi ngủ Cam Dục cũng đều đến xem, anh ấy cũng liên lạc với bác sĩ hàng ngày, đồ ăn là anh ấy tìm đầu bếp làm rồi mỗi bữa lại chuyển đến.
Những điều này Cam Dục chưa bao giờ nhắc đến trước mặt tôi, không biết là do người hộ lý tự quan sát kỹ hay do chính Cam Dục thấy ngại, không thể nói với tôi nên nhờ người hộ lý chuyển lời.
Thật lạ, chỉ sau một đêm, Cam Dục đột nhiên biết cách làm anh trai rồi.
Anh ấy và tôi chỉ kém nhau hai tuổi, hồi nhỏ chúng tôi thích tranh giành đồ chơi, lớn lên thì thích cãi nhau.
Trong mối quan hệ anh em, chúng tôi có sự đồng thuận, anh ấy không cần nhường nhịn tôi, tôi cũng không coi anh ấy là anh trai.
Nếu những chuyện này xảy ra vào lúc tôi mới phát hiện ra bệnh, chắc chắn tôi sẽ cảm động đến rơi nước mắt.
Những thứ mà trước đây có cầu cũng không được, đến vào thời điểm không thích hợp, tôi đã không còn cần nữa.
12
Sau ca phẫu thuật, tôi đã trải qua một đợt hóa trị đầu tiên.
Ngoài việc dạ dày kém, sút cân khá nhiều, hiện tại tôi vẫn chưa xuất hiện tác dụng phụ nào khác.
Trong thời gian nằm viện, Dịch Tấn không đến phòng bệnh, có thể là Cam Dục không cho anh ta đến, cũng có thể là chính Dịch Tấn không muốn đến. Tôi vẫn luôn chờ tin anh ta đồng ý ly hôn.
Ra viện, tôi không về nhà họ Dịch, cũng không nghe lời Cam Dục về nhà.
Sau khi cha mẹ ly hôn, trong ba đứa con, chỉ có quyền nuôi dưỡng tôi được trao cho cha, thứ duy nhất cha tôi để lại cho tôi là một căn nhà. Vị trí địa lý không được tốt nên mấy năm nay tôi không về ở nhưng vào lúc này thì nó lại trở thành nơi trú ẩn an toàn tuyệt vời nhất.
Trước khi xuất viện, tôi đã từ chối người hộ lý mà Cam Dục thuê, cũng từ chối lời đề nghị giúp tôi tìm người chăm sóc.
Sau khi bị tôi từ chối liên tiếp, cơn nóng giận mà anh ấy đã kìm nén từ lâu lại bùng lên.
Anh ấy nhíu mày, gõ ngón tay lên mặt bàn theo nhịp, cử chỉ đều bộc lộ sự bực bội: "Cái này cũng không cần, cái kia cũng không cần, với tình trạng cơ thể của mày bây giờ, đừng có làm loạn nữa được không?"
"Không liên quan đến làm loạn hay không, thời gian qua cảm ơn anh, sau này em tự lo được."
Anh ấy hít một hơi thật sâu, kiên nhẫn hỏi: "Mày định tự lo thế nào? Bây giờ mày là bệnh nhân, nghe theo sự sắp xếp của tao mới là phương án tốt nhất!"
Quen tai quá.
Tôi nói: "Anh giống mẹ quá."
Cam Dục cứng đờ, khí thế cứng rắn sụp đổ, lộ ra vẻ bối rối và lúng túng hiếm thấy: "Anh chỉ... muốn giúp mày chăm sóc thôi."
Tôi lắc đầu: "Sự giúp đỡ tốt nhất, chính là tôn trọng ý kiến của em."
Khi nảy sinh ý định muốn chết, tôi không chỉ từ bỏ mạng sống, mà còn từ bỏ cả những người này.
Rõ ràng là bầu không khí hòa thuận trong thời gian nằm viện đã khiến Cam Dục cho rằng những chuyện tôi làm trước đây chỉ là vì bị bệnh nên mới phát tiết và làm loạn.
Nơi khiến con người ta day dứt nhất, là không vượt qua được chính mình.
"Em không còn là trẻ con nữa, không thể vừa bị tát vừa ăn kẹo, rồi coi như mọi chuyện không vui chưa từng xảy ra. Những lời em nói với mẹ là nghiêm túc, bây giờ nói với anh cũng vậy."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.