"Có nhầm hay không? Buổi sáng lại có mây đen!"
Nhiều âm thanh hỗn loạn ra sức giành nhau nói, trời mới vừa bớt tuyết, thì không khí ảm đạm lại bắt đầu kéo đến. Không hiểu tại sao, thời tiết lại một nóng một lạnh, kỳ lạ vô cùng.
Đâu ai biết được, bầu không khí lúc này chính là tâm trạng của Nhược Y đang diễn.
Tôn Đồng dạo trên con đường đất đá, một viên sỏi bị nàng thuận chân đá văng đi, thần thái không còn sức sống, giọng nói có phần ủy khuất:
"Tĩnh Ngạn, buồn quá..."
Không có tiếng đáp, chỉ có chiếc bụng đói meo của nàng rột rột trả lời. Vừa rồi sau khi nôn hết mọi thứ trong bụng ra, Tôn Đồng rời ngay khỏi quán, tránh phiền phức vốn có.
"Ta mong trời tối, ta không muốn ở đây nữa..."
Một lần nữa im lặng bao trùm. Tĩnh Ngạn đâu rồi? Tôn Đồng lúc này mới để ý, nàng quay sang bốn phía, tìm kiếm tên ngốc đó, và dừng mắt trước một quầy đậu hũ thối.
"Tới rồi sao? Mau ăn thử, quả thật đồ thời xưa đều ngon hơn đồ cháu chắt."
Tĩnh Ngạn vui vẻ tống một miếng vô miệng Tôn Đồng, sắc mặt Tôn Đồng tối sầm lại, nàng vốn không thích những món này, nên vĩnh viễn đều không thử:
"Thối chết đi được, ngươi không nghe ta nói gì sao? Muốn rời khỏi nơi quái quỷ này lắm rồi."
Tĩnh Ngạn lắc lắc đầu đầy kinh nghiệm, hắn trả vài đồng xu rồi kéo Tôn Đồng qua hàng kẹo hồ lô.
"Dễ gì tới được đây, Tôn tổng nhìn xem nếu chúng ta chụp được những cảnh này, chắc chắn không ai tin. Nếu đem đồ từ đây về nhà, bán rất có giá trị. Đều là đồ quý hiếm. Đến lúc đó tên tuổi Tĩnh Ngạn ra sẽ nổi tiếng, dư tiền mua một dàn Porsche. Hahaha."
Tôn Đồng không đồng ý lắm, nếu như vậy Lịch sử có đảo lộn không? Nhưng một ý nghĩ chạy ngang, nàng khẽ cười miễm, lừa hắn một phen.
"Phải phải! Chúng ta chụp vài tấm đi?"
Tĩnh Ngạn gật đầu ngay, hắn lấy điện thoại từ tay Tôn Đồng, chụp khắp hàng hóa thực phẩm, chụp lại sinh hoạt của thường dân và chụp cả Tôn Đồng đang đứng trước mặt.
Tôn Đồng cười thầm trong lòng, nàng thừa biết rằng ảnh chụp ở đây hoàn toàn không giữ được. Đây là nơi phi lịch sử, hoàn toàn không có trong lịch sử Trung Hoa, ảnh chắc chắn sẽ biến mất.
Còn chuyện tại sao xuất hiện nơi này, tất cả đều không rõ. Chung quy vẫn là sự kỳ diệu.
Đang suy nghĩ thì một bóng đen bịt mặt lướt qua, dang tay giật lấy điện thoại và túi bạc trên tay Tĩnh Ngạn rồi vụt mất. Tôn Đồng theo phản xạ hô lên, nhưng tuyệt nhiên tất cả chỉ đứng xem, không ai đuổi theo giúp nàng.
Tĩnh Ngạn hốt hoảng la lối:
"Tất cả các người thật là... không một ai có võ công đuổi theo sao?"
Bóng đen đi mất rồi, lúc này Tôn Đồng mới thở dài đẩy vai tên lớn miệng trước mặt, nói nhỏ:
"Đủ rồi, đây là hiện thực, không ai biết bay mà đuổi theo đâu. "
Tĩnh Ngạn không cam tâm, gương mặt hắn nhăn nhó, muốn giải thích gì đó nhưng Tôn Đồng đã chủ động đi rồi.
"Về lại phòng nằm vậy, đêm nay chúng ta trở về. Như vậy quá đủ rồi."
Bạc đều bị cướp sạch, mong rằng chủ quán rộng tình cho nghỉ lại.
___
Đêm trăng không ngủ được, Tôn Đồng ra ban công hóng gió. Cảnh vật trước mắt nàng đều một màu quỷ dị, cây cỏ, bóng tối, buồn bã nhuốm dưới trăng. Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, tên Tĩnh Ngạn đã sớm ngủ ở hành lang. Không còn bạc nên lão chủ trở mặt cho thuê mỗi một phòng. Đúng là tiền bạc đi trước mọi thứ.
Đợi đến canh 3 quả thật lâu như ăn đậu hũ. Cửa đã đóng hết, lão chủ lúc này thắp nến đi ngang, suýt nữa bị nàng dọa chết:
"Thật là... đêm hôm còn đứng ở đây. Tiểu thư nên đi ngủ sớm, đêm nay có trăng, khéo gặp ma nữ."
Tiếng bước chân cộc cộc trên sàn gỗ, còn đạp trúng Tĩnh Ngạn nằm dưới, thật là hoàn cảnh khắc khổ.
Tên này thật biết hù nàng, Tôn Đồng nhớ Minh Nhược Hoa cũng được gọi là Nhược Y, có khi nào trùng tên hay không? Tự hỏi rồi cũng tự bỏ qua, hiện thực là hiện thực, không hề tồn tại những thứ quỷ quặc.
"Bịch"
Tiếng đồ vật từ đâu rơi bên cạnh chân Tôn Đồng, nàng giật mình lùi lại, theo ánh trăng nhận ra túi xách của mình. Bên trong vẫn còn đầy đủ đồng xu. Vậy là có thể lấy lại danh dự với lão chủ chết tiệt này rồi!.
Nhưng còn điện thoại? Không lẽ tên cướp thấy kỳ quặc rồi cuỗm đi mất, trả lại nàng đống bạc? Dù sao thì cũng thật vô lý.
"Đã lâu không cầm điện thoại."
Âm thanh thản nhiên vang lên trong bóng tối, nhưng nó vốn quen thuộc, hoàn toàn không khiến Tôn Đồng sợ hãi. Sát Tinh Vệ từ đằng sau bước đến, ánh mắt dáng vào màn hình, ngốc nghếch gợi chuyện:
"Báo thức nằm ở đâu?"
Tôn Đồng chôn chân tại chỗ, không tự chủ được mà rươm rướm nước mắt, quay đi:
"Đáng ghét, rõ ràng là tên họ Sát nhà ngươi, vậy mà..."
Sự uất ức chặn lại cổ họng, Tôn Đồng không nói được nữa. Sát Tinh Vệ trầm mặc thở dài, nàng đem điện thoại bỏ vào túi xách, lặng lẽ đứng bên cạnh, nhìn xuống rừng đen.
"Sao ngươi đến đây? Cánh cổng không biến mất?"
Sát Tinh Vệ trả lời không đúng trọng tâm, nàng liên tục lãng tránh. Tôn Đồng lặn lội đến đây nàng vẫn có chút cảm động, nhưng lại không thể vui vẻ chào hỏi. Hơn nữa, Nhược Y đã bắt đầu nghi ngờ.
Sáng hôm nay, sau khi vội vã rời khỏi quán ăn, Nhược Y dùng đôi mắt lạnh buốt nhìn Tĩnh Ngạn, hắn ta hiểu chuyện liền rời đi. Còn bản thân nàng không kiên nể mạnh bạo kéo Sát Tinh Vệ đến nơi vắng, băng lãnh chất vấn:
"Là ai?"
Sát Tinh Vệ khổ sở im lặng, vì nàng lâm vào thế bí. Khả năng nhìn thấu của Nhược Y rất giỏi, nàng nói vòng vò một lúc thế nào cũng bị lật tẩy.
"Sao không nói? Có điều gì để khó nói? "
Nhược Y tựa hồ phảng phất như gió, sát khí bao trùm lấy toàn thân, ánh mắt giờ khắc này đã chuyển sang màu đỏ. Nếu còn im lặng nữa, Sát Tinh Vệ không biết Nhược Y có mọc thêm răng nanh ra hay không.
"Một lần nàng ta bị rắn cắn, ta đã cứu mạng nàng, có thể bây giờ tìm ta để cảm ơn. Nhưng ta hoàn toàn cắt đứt, nên từ chối gặp mặt."
Không biết từ khi nào Sát Tinh Vệ biết nói dối không chớp mắt. Nói dối là hoàn toàn xấu xa, nhưng Sát Tinh Vệ bắt buộc phải làm như vậy. Nếu không vừa ý Nhược Y, thì dù đêm khuya hay ban ngày, tính mạng Tôn Đồng sẽ mỏng như hạt sương. Nhược Y không vui mà giết chết Tôn Đồng, sau đó lại hình thành bản chất độc địa, tự do của Tinh Vệ hoàn toàn biến mất.
Nhược Y nhìn sâu vào đôi mắt đen thuần của Tinh Vệ, nàng như tìm kiếm sự thành thật nhưng có lẽ Tinh Vệ đã chớp mắt rồi.
Lúc này tâm Nhược Y biến dạng, sự đau đớn càn siết lồng ngực, đem mái tóc bạc trắng, hình dạng ma nữ xuất hiện. Sát Tinh Vệ cả kinh, nàng không sợ hãi vì hình dạng, nàng chỉ sợ suy nghĩ của Nhược Y. . 𝑻rờ 𝘂𝗺 tr𝘂𝗺 h𝘂yền trù𝗺 + 𝑻rU𝗺tr 𝘂yện.𝘝𝐍 +
Bàn tay nhanh chóng giữ chặt đôi tay trắng bệch kia, tại sao lúc này lạnh đến vậy? Nhược Y không kiên kỵ nguy hiểm thành ra bộ dạng thế này giữa ban ngày, chắc chắn là đang xúc động mạnh. Buộc Tinh Vệ phải lo lắng hỏi hang:
"Chủ nhân, làm sao vậy, sẽ có người thấy... "
Đem toàn thân che chắn cho Nhược Y, một nửa sợ có người nhìn thấy, nửa còn lại chính là sưởi ấm, an ủi tinh thần.
Ánh mắt Nhược Y tan thương, nàng suốt buổi đó không nói thêm lời nào, cũng không hành động ra sao. Bộ dạng nói lên tất cả, nhưng âm thanh trở lại rất dịu dàng:
"Tin ngươi! "
Một câu ngắn gọn, nhưng đem tâm Tinh Vệ rơi xuống hố băng. Đôi tay ôm người kia giờ khắc này mà run rẫy. Sát Tinh Vệ khốn kiếp, ngươi là đồ khốn kiếp. Ngươi hoàn toàn không xứng đáng để nhận một tình yêu lớn lao của Nhược Y.
Phút chốc thân ảnh biến mất, trong vòng tay Tinh Vệ lúc này thật trống rỗng. Nhược Y đi rồi, nàng thoáng đã biến mất, chỉ còn lại dư âm của mùi hoa, hoa Diên Vĩ. Hoa của sự trung thành, hoa của sự dũng cảm.
Sát Tinh Vệ không hề dũng cảm, lại càng không hề thành thật.
Sát Tinh Vệ là đồ tồi!
Nhược Y lần đầu đi mất mà không báo trước, để Sát Tinh Vệ lúc này hối lỗi lương tâm, càng lo lắng, càng tội lỗi. Nàng không có tình cảm với Tôn Đồng, chỉ là hảo cảm, chỉ là một lúc nào đó thương hại.
"Còn vài tiếng nữa cánh cổng sẽ mở, ngươi về đi, đừng bao giờ tìm ta nữa, rất nguy hiểm."
Tôn Đồng nghe không lọt tai, nàng đang bị đuổi đi sao?
"Nguy hiểm? Có phải đang nhắc tới một ma nữ tên Nhược Y không? Thật là giỏi hù dọa. Ta không tin có yêu quái, lại càng không tin ngươi biết bay."
Sát Tinh Vệ trầm giọng nghiêm túc:
"Mau về đi."
"Nào bay thử ta xem? Nếu bay được thì ta nghe lời ngươi trở về."
Tôn Đồng lên mặt, phớt lờ từng câu nói nàng cho là nhảm nhí kia. Sát Tinh Vệ thở dài, dù sao bị khinh thường bao tháng ở hiện đại, cũng phải đến giờ trả được mối thù uất ức.
Không báo trước, Tinh Vệ cầm láy cổ tay Tôn Đồng bay vút lên trời, băng qua tán lá cây tối như mực. Tôn Đồng đột ngột la hét, đầu tóc rũ rượi, liên tục đòi xuống.
"Sao hả? Tin hay chưa?"
Tinh Vệ đắc ý hỏi, cho đến khi băng qua khu rừng, bao nhiêu phố cổ trở về chỗ cũ Tôn Đồng mới mở lời.
"Tin rồi tin rồi, lợi hại lợi hại."
Sát Tinh Vệ cười thầm, rút kiếm một nhát chém ngang cành cây, lập tức vài cành rơi xuống, ánh sáng chói ngang mắt Tôn Đồng. Nàng há hốc nhìn theo, thật không thể tin được:
"Oa nơi này có phép thuật sao? "
Sát Tinh Vệ thu kiếm lại, nàng nhíu mày suy nghĩ:
"Không rõ, nhưng ta nghĩ nơi này là một thế giới song song."
Khẽ nhìn trời đoán giờ, Sát Tinh Vệ vội vã thúc giục:
"Mau trở về càng sớm càng tốt. Ta sẽ nhanh chóng tìm lý do vì sao xuất hiện cánh cửa thời gian, sau đó sẽ đóng nó lại."
Tôn Đồng chán ghét nhìn Sát Tinh Vệ, nàng ta quả thật không để Tôn Đồng trong tâm.
"Ngươi thật tuyệt tình, nếu vậy ngày mai ta vẫn sẽ ở lại, không vội chơi đùa thêm, ngươi sẽ đóng cánh cửa."
Một không khí nóng như lửa từ thân Tinh Vệ toát ra, ánh mắt nghiêm túc, nàng nhỏ giọng, nhưng rất rõ ràng quyết đoán:
"Nếu mai còn không đi, chính tay ta sẽ giết ngươi."
Thân ảnh đi mất, để lại Tôn Đồng ngạc nhiên nhìn theo. Sát Tinh Vệ lần này nghiêm túc rõ rệt, nàng xa cách, vô cùng xa cách.
Sát Tinh Vệ đi rồi, vài cánh hoa Diên Vĩ từ trên trời bay xuống nhè nhẹ, một khung cảnh rất đẹp không thua kém hoa anh đào mà Tôn Đồng từng ngắm ở Nhật. Mùi hương nồng xâm chiếm hơi thở Tôn Đồng, để nàng một lần nữa nhìn ra ban công. Sự kỳ lạ lúc này xuất hiện trong suy nghĩ của Tôn Đồng.
Hoa Diên Vĩ rơi thay tuyết, một màu tím buồn bã.
"Quái lạ, lại là hoa Diên Vĩ...?"
__________________
Hi độc giả lại là tui nè. Tui chỉ muốn nói rằng sự thất bại lớn khi viết truyện của tui chính là sợ có người đọc xong lại ship STV với TĐ 😂 noooo đừng ship như vậy. Nhược Y dễ thương, Nhược Y thâm tình, hãy yêu Nhược Y 😄😄 dùng Tôn Đồng để đẩy cao trào lên thôi. Chứ xong xui đẩy bã về với chị người yêu tiếng Pháp của bã cho rồi. Chả hiểu sao lại cho Tôn Đồng xuất hiện nhiều quá.