Có yếu tố ngược thân, cân nhắc khi đọc chương này nha.
Cả ngày hôm nay Sát Tinh Vệ không thấy bóng dáng của Nhược Y đâu, Lã Tần Uy sau ngày đó cũng mất tích. Sát Tinh Vệ cảm thấy nôn nao lo lắng trong người rất khó tả. Có lẽ Nhược Y ở lại cung chưa thể về, còn Tôn Đồng, nàng ta vẫn chưa chịu trở về hiện đại. Sát Tinh Vệ năm lần bảy lượt muốn đến nơi hộ tống và hối thúc Tôn Đồng, nhưng vạn lần sợ Nhược Y chú ý, nên lại thôi.
Tôn Đồng thật đúng là nữ nhân chỉ biết đem rắc rối đến. . Hã𝔂 𝙩ìm đọc 𝙩rang chính ở ﹍ TRÙMTRU 𝐘Ệ𝐍.V𝐍 ﹍
Trời đêm nay tối trăng, là một ngày không thuận lợi cho Nhược Y, nếu nàng ra đường và gặp kẻ thù lúc này, chắc chắn sẽ có hai phần đả thương.
Sát Tinh Vệ trầm lặng đứng ngoài tảng đá trên đỉnh núi nhìn xa xăm, ngoài mặt bình tĩnh như thế, nhưng bên trong như sóng biển cuốn trào.
Giống như tâm lý phạm tội, người ta luôn sợ mọi thứ gì đó.
Bao nhiêu lo lắng đè nặng trong đầu, Sát Tinh Vệ nặng nhọc trở về nhà. Lại một đêm Nhược Y không về, từ khi nào, Sát Tinh Vệ lại trông chờ bóng dáng mị hoặc đó đến vậy?
Không thấy thì nhớ, thấy rồi thì lại sợ. Sợ Nhược Y tìm ra Tôn Đồng, sợ Nhược Y nhìn thấu sự lừa dối bất đắc dĩ trong đôi mắt đen thẳm của Sát Tinh Vệ.
Cánh cửa gỗ vẫn mở, nến đỏ vẫn sáng, đêm nay không trăng, trời tối như mực, phong cảnh buồn bã, gió tuyết âm u.
Sát Tinh Vệ kiên nhẫn ngồi trên chiếc ghế cũ im lặng soi ánh đèn trên bàn. Phải chăng tình yêu của nàng sáng như nó, thì giờ này không vấp phải bão táp như bây giờ.
Vì lo lắng nặng nề mà mất ngủ, Sát Tinh Vệ cứ như vậy thức đến khi Nhược Y thân đầy mùi rượu bước vào.
Nữ nhân ma mị xinh đẹp khoác y phục đỏ đứng ngoài cửa, bước được một bước lại dừng, ánh mắt thâm tình nhìn vào Sát Tinh Vệ. Thấy người chờ mình về nhà, đáng lẽ lòng Nhược Y vui sướng đến tan chảy, nhưng có lẽ bây giờ, tim nàng vẫn sẽ tan chảy, nhưng chảy ra từng giọt máu.
Tròng mắt không biết đỏ vì ma thuật hay say rượu, chỉ biết nhìn vào không hài hòa. Nhược Y cười như không cười lê thân bước đến, giọng trong trẻo không có gì khác thường:
"Vệ sao không ngủ? Ngồi ở nơi tăm tối này, không sợ ta dọa chết sao?"
Sát Tinh Vệ chưa kịp vui mừng, liền bị câu nói của Nhược Y làm suy nghĩ. Tại sao phải dọa chết? Hay là nàng nhìn thấu vào nổi sợ của Tinh Vệ mấy ngày nay?
"Chỉ là thấy thiếu, nên không ngủ được."
"Thiếu?"
Nhược Y nhận được câu trả lời, khóe miệng cười chế giễu bản thân, sau đó không nói nữa, chung thủy uống rượu tiếp, đến khi Sát Tinh Vệ giật lấy từ tay nàng, nhẹ nhàng khuyên giải:
"Chủ nhân, hôm nay ngươi thật lạ, ngươi về là tốt rồi a? Để ta ôm ngươi ngủ, đừng uống nữa."
Bầu rượu đặt xuống bàn, Sát Tinh Vệ khéo léo cầm lấy cổ tay Nhược Y tiến vào giường. Nhưng lập tức người sau lưng cứng như đá, để Sát Tinh Vệ dùng bao nhiêu sức cũng không xê dịch được. Nhược Y lúc này không nói cũng không đi, nàng nén lại nỗi ấm ức trong lòng, giữ tay Sát Tinh Vệ kéo lại.
Mặt đối mặt với nhau, qua ánh nến loe nhỏ, Nhược Y ngắm kỹ gương mặt mà bản thân khắc cốt ghi tâm kia, giờ đây tràn ngập sự dối trá.
Đôi mắt đen thuần này, Sát Tinh Vệ chắc chắn đã nhìn qua nữ nhân đó nhiều lần. Chiếc mũi nho nhỏ này, Sát Tinh Vệ cũng ngửi một hương hoa khác ngoài Diên Vĩ. Chiếc môi này, Sát Tinh Vệ đã hôn ả hay chưa? Bàn tay mà Nhược Y đang nắm, giờ này hoàn toàn lạnh lẽo, là ả ta cướp đi hơi ấm của nàng, đáng lý ra đã thuộc về nàng.
Sự im lặng bao trùm lúc này, Sát Tinh Vệ đã nhìn ra tâm lý thất thường của Nhược Y. Nàng cảm nhận được người kia toàn thân run bần bật, vì lạnh, hay vì tức giận?
"Vệ, dường như ngươi đang lo lắng."
Sát Tinh Vệ né tránh ánh mắt sâu thẳm kia, nàng đủ khôn ngoan để thành thật, phản bội, Nhược Y căm hận sự phản bội.
"Phải... ta có gặp lại nữ nhân mình cứu mạng kia, cũng là ân nhân của ta. Chỉ sợ ngươi hiểu lầm, nên có chút lo lắng."
Rốt cuộc cũng nghe được những lời này, Sát Tinh Vệ đã thành thật dù trễ hay đã muộn.
Nhưng Nhược Y không vui, dù nghe được lời giải đáp thắc mắc trong lòng, nhưng hình ảnh cả hai nắm tay cùng nhau bay lượn đã in sâu vào đôi mắt của Nhược Y. Sát Tinh Vệ xưa nay khiêm tốn biết điều không đụng chạm ai, nay lại tự nguyện, thì đã gần gũi rất lâu rồi. Ngay cả tay còn nắm, thì bao nhiêu thứ khác có thể xảy ra?
"Ha...? Đến giờ mới mở lời..."
Sát Tinh Vệ thành thật muốn giải thích thì một nụ hôn ngăn chặn lời đáp, Nhược Y như lang như hổ hôn vào cánh môi khô khốc kia, mút cho đến khi ướt át. Vì quá bất ngờ, Sát Tinh Vệ đứng hình một giây, nhưng rồi vẫn hòa nhập vào thói quen.
Sự chủ động làm Nhược Y càng hận lòng, nàng hấp duẫn đôi môi dần sưng tấy kia, chiếc lưỡi luồn như rắn, đem mọi thứ của người này nuốt xuống bụng.
Sát Tinh Vệ chủ động, Sát Tinh Vệ cưng chiều những ngày qua, thì ra là mặc cảm tội lỗi. Nhược Y khinh thường chính mình, để cảm xúc che lấp lý trí, nàng ngu muội, nàng ảo tưởng.
Sát Tinh Vệ có tình cảm thật sự, Sát Tinh Vệ chủ động thật sự, thì giờ đây không thể cuốn đi sự hiểu lầm của Nhược Y.
Thân mật gần gũi như vậy, nhưng tim Nhược Y buốt giá vô cùng, nàng đêm nay phải đem mọi thứ vốn thuộc về mình mà phá hoại.
"Sát Tinh Vệ giấu ta, Sát Tinh Vệ nói dối ta."
Không kiên nể, Nhược Y giữ chặt đầu Sát Tinh Vệ áp vào môi mình, nàng điên cuồng hôn hít, hơi thở đều đặn phả vào gương mặt biến sắc kia.
Sát Tinh Vệ hơi thở không thông, đau đớn đã xuất hiện trong khoang miệng, dường như chiếc lưỡi đinh hương đã bị Nhược Y gặm cắn, mới phát hiện nàng ta mọc răng nanh. Chút đau rát khiến Tinh Vệ theo phản xạ đẩy ra, đem mặt Nhược Y đỏ bừng như trăng máu.
"Vệ dám đẩy ta..."
Nhược Y không tin được lẩm bẩm trong miệng, ánh mắt không cam tâm một lần nữa cưỡng bức Tinh Vệ.
"Chủ nhân, thật xin lỗi... a..."
Lời nói có trọng lượng đến đâu, giờ này Nhược Y không thèm để tâm nữa. Nàng thô bạo xé y phục của Sát Tinh Vệ, cuồng điên gặm cắn chiếc cổ mịn màng kia, dấu hôn tràn ngập. Vải xé đến đâu, Nhược Y hôn đến đó. Đôi tay run rẩy vì thất vọng, chỗ còn chỗ mất, vải nhàu nát rất khó xem.
Sát Tinh Vệ rơi vào cơn hoảng loạn, đã lâu rồi Nhược Y không chạm đến, mỗi lần muốn cho dù có thô bạo vẫn không thô bỉ mạnh tay như vậy.
Giờ đây Nhược Y đang tái hiện lại cơn ác mộng năm xưa, ngày lấy đi xử nữ của nàng.
Sát Tinh Vệ cắn răng chịu đựng, để Nhược Y tự tung hành động. Đẩy nàng ra có nghĩa là chống đối, Nhược Y khắc này như con thú dữ, năng nanh cũng mặc kệ mà hiện lên. Đủ hiểu tâm trạng nữ nhân này thế nào!
Hơi thở hoang dại bao trùm khắp thân thể, Nhược Y xé một nữa vải thân trên, liền đưa miệng gặm mút hai bên ngực của Tinh Vệ. Mùi hương thu hút cũng không làm Nhược Y đủ tỉnh táo để thưởng thức, vì nàng đã quá kích động rồi.
"A..."
Tiếng ngâm kêu của Tinh Vệ phát ra, không phải vì khoái cảm, mà là đau đớn.
Nhược Y liên tục cắn mút, tay còn lại dùng sức bóp lấy bên kia, không thương hoa tiếc ngọc, mặc cho Tinh Vệ nhăn nhó cầu xin:
"Chủ... nhân... đừng..."
Càng xin ngăn, chỉ càng làm Nhược Y tức giận. Chưa bao giờ người nàng yêu từ chối điều kiện gì, nay gặp mặt một nữ nhân khác, lại đẩy nàng ra.
"Ngươi không yêu ta, ngươi không yêu ta..."
Cứ thế sự thô bạo cứ tiếp diễn, gió lùa vào thân thể khô khốc của Tinh Vệ, đem môi nàng trắng bệch, giờ là nửa đêm, người phàm không thể chịu được.
Khắp nơi đều xót lại vết tích của Nhược Y, nước thấm mọi ngóc ngách trên thân thể, ngực, eo, bụng hay vai đều chứa đầy vết xước cào cắn, máu rỉ ra từng giọt. Sát Tinh Vệ cứ thế đứng trụ vào chiếc bàn, chịu đựng tất cả.
Chả trách được, răng nanh tạo mọi vết xước, một chút lý trí còn sót lại trong tâm Nhược Y, nếu không sáng suốt, Nhược Y đã vì kích động mà hút máu Tinh Vệ rồi.
Sẽ để nàng nửa người nửa yêu, mãi mãi phụ thuộc vào Nhược Y. Nhưng không, dằn co mãi với lý trí, Nhược Y đã không làm thế....
Vết thương không lâu sau đã chuyển sang đỏ hồng, máu người tiếp tục lôi cuốn Nhược Y, răng nanh càng thêm khát, càng thêm lu mờ.
Nhược Y dùng móng tay xé nát chút vải bên dưới, ánh mắt đau thương kiên quyết tổn hại. Sát Tinh Vệ không dễ dàng đối tốt với nàng, nhưng nếu vì sự mặc cảm tội lỗi, thì thà nàng không cần nữa.
Qua đêm nay Tinh Vệ có thể sợ hãi nàng, thì nàng đều chấp nhận. Bất cứ giá nào đi nữa vẫn phải đem Tinh Vệ thành một vật giữ bên mình.
"Ngươi gặp gỡ nữ nhân đó, chỉ cần ở bên ta cũng đã cảm thấy dơ bẩn. Thân thể ngươi phải được lấp đầy, trên người cũng chỉ cần mùi hương của ta. Thất vọng... thất vọng..!"
Không kịp lột hết đồ bên dưới, Nhược Y đã cúi đầu xuống vùi mình vào nơi đó của Tinh Vệ. Đôi môi anh đào hôn vào cánh hoa mỏng qua lớp vải nhàu nát, vì kích động mà không kịp cở bỏ toàn bộ.
Sát Tinh Vệ hốt hoảng chống cự, nàng dùng hết sức lực còn lại, mới đủ khả năng đẩy Nhược Y thêm một lần nữa.
Lần này, như một thau nước lạnh đổ xuống thân thể Nhược Y.
"Ngươi làm cho ta được, thì ta không được quyền làm cho ngươi sao?"
Sát Tinh Vệ chưa hoàn hồn, đã phải khổ sở thanh minh:
"Chuyện này..."
"Ngươi tiếp tục đẩy ta? Vệ, ngươi yêu nữ nhân đó, nên ngươi đẩy ta?"
Âm thanh ủy khuất ngắt lời vang lên trong không gian tối mịt mù. Sát Tinh Vệ khổ sở thở dốc, nàng liên tục lắc đầu phân bua, Nhược Y phát giác được mọi chuyện, nhưng sự chiếm hữu đẩy hiểu lầm ngày càng lên cao.
"Không, chủ nhân, chỉ là bạn cũ, sau này nhất định sẽ không gặp gỡ, ta sai rồi, chủ nhân ta sai rồi...."
Cho dù sợ hãi chưa tan, Tinh Vệ vẫn thành thật giải thích, nhưng giờ đây Nhược Y không đủ tỉnh táo để tiếp thu nữa, trong mắt nàng, chỉ còn lại một Sát Tinh Vệ giấu diếm và dối trá.
"Hahaha!"
Nụ cười đầy chua chát chạm đến tận trái tim của cả hai, Nhược Y cố chấp bước đến, đôi tay đầy móng vuốt sờ soạn trên thân thể đầy vết thương hoan ái, cười bi thương:
"Ân nhân hay bạn cũ thì không cần che giấu, một ngày vẫn là dối trá. Nếu không có gì to tát, chúng ta vẫn vui vẻ như thường ngày, ngươi thiết gì phải đẩy ra?"
Đến giờ Nhược Y vẫn nghĩ rằng, Sát Tinh Vệ chống cự, chính là vì động lòng một người khác. Hoàn toàn không biết rằng bản thân sợ hãi vì Nhược Y ngày đó.
Nàng cứ thế hôn liếm, chiếm lấy cơ thể lãnh khốc của Tinh Vệ, một tay chuyển xuống nơi hoa huy*t bên dưới.
Vì ngón tay có móng, nên khi chạm vào rất nhạy cảm, đem Tinh Vệ run rẩy nhăn nhó, bất chợt cầm lấy cổ tay Nhược Y mà giữ lại.
Đã quá sức chịu đựng, Nhược Y không thể nhịn được, giáng xuống gương mặt thanh tú của Sát Tinh Vệ một bạt tai, đem cả thân ngã xuống sàn đất lạnh buốt.
Ra tay với Tinh Vệ, là điều cả hai không thể ngờ, Sát Tinh Vệ đau một, thì người kia đau gấp mười, gấp trăm.
Ánh mắt đỏ ngầu không cam tâm, toàn thân đè lên người Sát Tinh Vệ.
Sát Tinh Vệ giờ đây đã im lặng chịu đựng, mặc cho Nhược Y điên cuồng chiếm đoạt. Hôn mút khắp mặt, rửa sạch mùi hương của nữ nhân khác. Bàn tay dùng vuốt cào xé mảnh vải cuối cùng bên dưới, vứt đi. Toàn bộ đã phơi bày trước mắt Nhược Y, dù đã nhìn qua vài lần, nhưng chỉ khiến Nhược Y cuồng càng thêm cuồng.
"Không ướt? Tại sao lại khô khốc như vậy?"
Nàng đưa chiếc lưỡi lạnh như băng tuyết thẳng vào hoa huy*t của Tinh Vệ, liếm mút mọi ngóc ngách, tính toán làm nó ướt nhưng dường như vẫn không đủ.
Sát Tinh Vệ vẫn không ướt, chỉ có không yêu, mới không thể ướt.
Ý nghĩ độc tài ngang ngược đó mà Nhược Y vẫn có thể nghĩ ra, chỉ càng mạnh bạo thêm mà thôi. Khi yêu, tại sao lại có một người điên cuồng đến như vậy?
"Vệ, nếu không phối hợp, ta mặc ngươi đau!"
Dứt lời, không quan tâm đến cảm xúc, Nhược Y thẳng tay đi vào, để Sát Tinh Vệ thống khổ rên rỉ:
"Đừng, cầu ngươi... "
Mỗi ngày một khác, giờ đây ra tay với Tinh Vệ, tâm Nhược Y đau buốt, nàng cố bỏ qua lời cầu xin, vì tức giận đã xâm chiếm tất cả.
Tiếp tục ra vào đều đặn, Nhược Y thỏa mãn trong lòng. Tôn Đồng ngươi nhìn xem, Sát Tinh Vệ thuộc về ta, loại cảm giác này cũng chỉ một mình ta mang đến, ngươi biến mất đi, ngươi chết đi.
"Đau... đau quá... chủ nhân.. nhẹ tay, ta không thể chịu nỗi..."
Âm thanh rên rỉ đau đớn xin tha, giờ đây một chút khoái cảm Tinh Vệ cũng không có, để Nhược Y một lần nữa kích động:
"Ngươi liên tục chống đối ta, ngươi là của ta! Là của ta!"
Rút tay ra, Nhược Y dùng lửa, thiêu nóng móng vuốt của mình, sau đó hướng đến ngực trái của Tinh Vệ mà viết chữ. Họ tên của Nhược Y đều nằm gọn trong đó, không những trói buộc linh hồn, thể xác vẫn không thể thoát được.
Sát Tinh Vệ tội nghiệp chịu đựng, nàng cắn răng cắn môi trầy xước, nước mắt lúc này mới rơi xuống, thu vào tầm mắt của Nhược Y.
Sát Tinh Vệ rơi lệ...
Sát tỷ của nàng khóc rồi sao?...
Nhược Y như bừng tĩnh, đem toàn bộ vết tích trên thân thể của Tinh Vệ mà ngắm nhìn. Yêu đây sao? Chỉ toàn là máu và vết thương. Sát Tinh Vệ dù sao cũng chỉ là một nữ nhân bẩm sinh hiền lành ôn nhu, nàng sao có thể mạnh mẽ.
Dấu hôn đậm máu, vết xăm rỉ máu, hoa huyện lúc này cũng chảy máu tươi, để Nhược Y sợ hãi nhìn xuống ngón tay mình. Nàng tại sao vô tình như vậy? Đem cả móng vuốt tiến vào nơi đó, Sát Tinh Vệ đẩy ra, tất cả đều có nguyên do.
"Vệ... xin lỗi..."
Nhược Y như người điên run rẩy, bàn tay cầm cập không vững, nước mắt không lâu sau tuông ra.
"Vệ... xin lỗi... là ta sai... ta sai..."
Bên dưới đã tổn thương nặng nề, bên trong nhất định có vết xước, để Nhược Y mất bình tĩnh dùng tay lau đi. Máu ra một chút, Nhược Y không biết làm sao, đành dùng miệng ngăn chặn, đưa lưỡi dịu dàng quét vào nơi đó.
"Đỡ đau hay không?"
Nhược Y hỏi trong nước mắt, sau đó không cần đáp mà tiếp tục hôn liếm, đem toàn bộ máu lẫn dịch thủy nuốt vào. Nàng muốn đứng dậy tìm lọ thuốc để bôi lên, nhưng nhất thời nến vừa tắt, toàn bộ tối tăm. Thân thể lập tức đem Tinh Vệ nhấc bỗng đặt lên giường. Bản thân cũng áp sát vào đó, điên loạn liếm vết thương trên người, khóc hối lỗi, vuốt mái tóc rối loạn của người nằm bên dưới.
"Vệ, Tin ngươi, tin ngươi, ta sẽ cố gắng không suy diễn. Nhưng cầu ngươi đừng phản bội ta được hay không? Ta sợ mất ngươi, rất sợ..."
Sát Tinh Vệ vừa trãi qua cơn sốc không nhỏ, nàng vốn hiểu tâm trạng Nhược Y, nhưng giờ đây đã vài phần sợ hãi. Thương vẫn thương, nhưng Nhược Y cứ tiếp tục như vậy, Sát Tinh Vệ không thể chịu đựng được nữa.
Bàn tay ôm vòng lấy thân Nhược Y thay câu trả lời, nàng ôm Nhược Y thật tâm, nàng không trách móc nhiều nữa, nhưng nổi sợ hãi thể hiện qua độ run rẫy khắp toàn thân. Khiến Nhược Y bị đông cứng trong băng đá.
____________________
Này thì viết truyện ngược thân, nay mới có dịp viết được chương ngược. 😂
À hơn nữa truyện đã đạt đến 10k lượt đọc rồi, cũng đều nhờ vào các bạn. Cảm ơn rất nhiều luôn nè 😍💗