WARNING: có dùng từ và cảnh kinh dị nên mọi người cân nhắc trước khi đọc nha!
Trong hoàng cung có một căn phòng tối, trước kia là phòng để tranh họa, thời gian gần đây bỗng đóng kín cửa lạ lùng. Thỉnh thoảng, bên trong có khói đen bốc ra, lâu lâu còn nghe tiếng kêu của bọ cạp.
Lý công công lê thân mình nặng trĩu đứng trước cửa, ông cúi gầm mặt xuống, che đi vết bầm tím trên đôi mắt, ngẫm nghĩ một lúc rồi thở dài khẽ gõ cửa ba cái. Tất nhiên không bao giờ nghe tiếng trả lời, nhớ lại quy tắc, Lý công công bất giác ho một tiếng gọi nhỏ:
"Minh công tử, hoàng thượng có lệnh mời người đến."
Chỉ vừa mới dứt câu, cánh cửa mở ra ngay, đem hồn vía công công cả kinh. Mặc dù, hành động mở cửa rất nhẹ nhàng như không có gì trong đó.
"Phiền công công đi trước!."
Trên ngai vàng sáng lóa, Chương Cát đang đùa giỡn với mỹ nữ đứng bên cạnh, miệng còn nhai nho phun hạt tứ tung. Bên dưới còn có Chương Dụ khó chịu nhìn lên, Chương Du Quân ra đi đột ngột, người kế thừa còn chưa vẽ ra giấy nên thân làm Thái tử như Chương Cát dễ dàng một bước lên mây.
Minh Uất Phong bình thản bước đến, hành lễ. Chương Cát thu về vẻ mặt nghiêm túc đẩy mỹ nữ qua một bên, hắn nghênh ngang đón tiếp, nhưng không giấu được sự cao ngạo của vua một nước:
"Đã hơn một tháng, trẫm phong cho ngươi làm đại tướng quân dẫn binh đem giết ma nữ. Vậy mà không có kết quả, ngươi có năng lực hay không?"
Lời nói mang chút nặng nề khiến Lục Thủ lo lắng nhìn về Uất Phong, nhưng tuyệt nhiên nam nhân này không hề đổi sắc mặt. Ngược lại còn rất thoải mái, ngữ âm còn khá từ tốn:
"Bệ hạ, thần lấy đầu mình ra bảo đảm, với một điều kiện là chờ, chậm mà chắc!"
Nghe lời đáp ẩn ý, Chương Cát cười khinh bỉ, bứt một quả nho đưa lên miệng:
"Chờ? Minh công tử thật đùa, thôi được, chậm trong hai tháng. Trẫm chỉ ban ngươi hai tháng."
"Tạ ơn bệ hạ."
Minh Uất Phong nói chậm rãi rõ ràng, ánh mắt hắn lạ lùng như kiến đen, u tối hận thù. Lục Thủ còn thấy rõ gân xanh nổi lên bên thái dương của huynh đệ hắn.
***
Từ khi bị phát hiện và giam Sát Tinh Vệ trong ngục, Nhược Y chưa lần nào về lại ngôi nhà cũ trên núi. Lã Tần Uy vốn không ở đó nhiều, nên mỗi lần đến pha thuốc chỉ thấy cảnh vườn không nhà trống. Âm u buồn bã, còn pha chút lạnh lẽo lâu ngày không người ở.
Sát Tinh Vệ ở đâu, hăn nửa rõ nửa ngờ, còn Nhược Y thì bặt vô âm tính hẳn. Lã Tần Uy nói không lo lắng thì là giả, triều đình gắt gao tìm kiếm, bàn dân thiên hạ đâu đâu cũng lầm than.
Sau khi mất hết công lực, Lã Tần Uy lên núi rất khó khăn, đúng như thiên hạ đồn đoán - núi Xích Long không đơn giản.
Vừa đến sân thì thấy cửa mở, bóng dáng A Cửu đang nấu thuốc thấp thoáng sau gốc cây. Lã Tần Uy mừng rỡ dùng hết sức chạy đến, hắn thoải mái cất giọng:
"Tiểu cô nương đã lâu không gặp, vào cung xem ra cũng ra dáng thiếu nữ rồi."
Mồ hôi trên trán A Cửu rơi xuống vì sức nóng của lửa, cái đầu dễ thương ngẩng lên, sau đó cười dễ chịu:
"Huynh chỉ biết đùa."
Lã Tần Uy cười cười không nói gì nữa, trong lòng hắn lúc này bận tâm nhiều chuyện khác, nhưng trong đó thắc mắc một chuyện mà A Cửu luôn né tránh:
"Đã lâu... huynh không thấy chủ nhân về. Muội thân cận như vậy..."
Biết đã vào cuộc, A Cửu nhanh chóng quay đi, đem thang thuốc cất vào giỏ rơm:
"Muội không rõ không rõ! Huynh càng hỏi thì càng tốn công."
Lã Tần Uy nhíu mày nhìn chén thuốc để trước bàn, hương thơm quen thuộc cực kỳ, một người chế dược lâu năm, làm sao Lã Tần Uy không biết?
"Vậy số thuốc sát trùng đó, muội nấu cho ai? "
A Cửu cả kinh quay đi, nam nhân kia biết rõ là thuốc sát trùng loại nặng, thì cũng đã mơ hồ đoán ra điều gì đó.
"Ừm..muội...muội..."
Lã Tần Uy lắc đầu, hắn không vui, ấp úng vậy là đã rõ, số thuốc này không ai khác chính là dành cho Sát Tinh Vệ. Nhưng hiện tại Sát Tinh Vệ ở đâu, hắn không biết!
"Nha đầu này, mới lớn đã biết nói dối."
Lại thêm một lần không có kết quả, Lã Tần Uy thất vọng quay đi, nhưng nhớ lại gì đó, hắn lại vào trong nhà, lấy theo một viên thuốc nhỏ, sau đó mới đi hẳn. A Cửu một phen đứng tim, vội vã đem chén thuốc vào nhà, đóng kín cửa lại, chờ đến tối sẽ đem đến cho Nhược Y.
Ngục Âm Sát...
Ngày ngày đều đặn sớm tối, Nhược Y vào ngục thắp lửa tạo ánh sáng. Cho dù lửa chỉ mang đến một ánh mờ ảo, còn hơn là đen tối như bầu trời, như cảm xúc của Nhược Y bấy giờ. Nàng biết rõ nếu để đôi mắt của Sát Tinh Vệ hoàn toàn thấy bóng tối một thời gian ngắn, thì lập tức sẽ mù.
Sát Tinh Vệ sẽ không chạy lung tung đến chỗ của người khác. Sẽ ngoan ngoãn phụ thuộc vào nàng, ngoan ngoãn như lúc này.
Không, nếu như vậy thì cả đời Sát tỷ sẽ không nhìn thấy gương mặt nàng mất... Nhược Y gạc đi.
Đêm tối trăng, cửa động được mở, A Cửu đem thuốc vào ngục, sau đó nhanh chóng rời đi ngay.
Đã mười lăm ngày kể từ khi bị rạch môi một cách tàn nhẫn, Sát Tinh Vệ đã tỉnh lại sau cơn hôn mê. Tất nhiên nàng có chút hoảng loạn.
Giờ này đã đỡ đi vài phần, ngày trước đôi môi Sát Tinh Vệ trắng bệch, lộ ra những khe thịt tươi rươm rướm máu, cảnh tượng mới mẻ như vậy, không đứng tim chết đã làm phước.
Bước đến một cách cứng nhắc, Nhược Y ngồi xuống, chấm một miếng thuốc thoa đều lên vết thương. Những lần trước đều làm lúc hôn mê, nhưng lần này Sát Tinh Vệ đã tỉnh táo ý thức rõ, nên quay mặt đi:
"Đem đi đi."
Nhược Y càng cố chấp hơn, nàng mạnh tay giữ mặt người trước mắt lại mà thoa thuốc, Sát Tinh Vệ vẫn cứng đầu né tránh. Lúc này sự mất mặt lẫn phẫn nộ dâng cao, Nhược Y bình thản đứng dậy, giọng cứng nhắc:
"Ta bôi thuốc cho ngươi, để ngươi còn sống mà tận hưởng. Nhưng nếu không muốn thì..."
Nhược Y lộ rỏ vẻ mặt quỷ quái, uất giận đem đầu Sát Tinh Vệ đè xuống chén thuốc. Nước tràn, vết thương trúng vào cạnh chén, một luồn tê dại chạy qua người Tinh Vệ. Nhược Y nhất thời nóng giận đem chén ném vào thành cửa, vỡ tan tành.
Trong không gian mờ ảo, có thể nghe thấy tiếng thở dốc của Nhược Y. Gương mặt nàng đỏ bừng, hai vai run lên, nhìn lại càng ốm yếu.
"Ta lo cho ngươi... đem thuốc vào chữa trị... vậy mà nỡ lòng nào ngươi quay mặt đi..."
Trong đầu Nhược Y điên dại, nàng vẫn cho rằng Sát tỷ của nàng đã bị Tôn Đồng cướp hồn đi. Chưa bao giờ Sát Tinh Vệ từ chối nàng điều gì, vậy mà nay một bước quay mặt, tim Nhược Y sao có thể chịu nỗi. Nhược Y dần đạt đến cảnh giới suy diễn, không phân biệt phải trái và hàng loạt những hành động tàn nhẫn.
Khoảnh khắc đó, nàng muốn thẳng tay đả thương Tinh Vệ một cái, nhưng khi nhìn lại hình dạng thê thảm chằn chịt máu lẫn roi da quật vào người, Nhược Y lại ngăn mình lại, thà không nhìn thì thôi, nhưng nhìn rồi lại không cầm lòng được. Sự thỏa mãn đánh lừa bản thân, nhưng không thể nào đánh lừa được cảm giác.
Một khoảng im lặng qua nhanh, Nhược Y thở thật mạnh, sau đó một lần nữa ngồi xuống, đưa ngón tay cái dịu dàng vuốt ve vết thương mà bản thân nỡ cứa lên. Mười lăm ngày đã đủ hồi phục, nàng có thể hôn Vệ của nàng được rồi...
Thuốc còn ướt trên môi Tinh Vệ, dính lẫn vào những sợi tóc đen thuần, quyến rũ vô cùng.
Nhược Y say mê ngắm nhìn nó, mặc dù đã dần trở thành sẹo nhỏ, nhưng trong thế gian này lại đẹp nhất đối với Nhược Y.
"Hôn ta đi?"
Sát Tinh Vệ trãi qua một trận không lường trước được, nàng cắn răng sợ hãi người trước mặt. Nhược Y nóng giận thay đổi thất thường, và những lúc nhẹ nhàng, thì lại càng phải đề phòng.
Từ lúc trở về cổ đại đã cảm thấy yêu thương Nhược Y, như quy luật của tự nhiên, xa tự khắc sẽ nhớ. Giọt nước mắt hạnh phúc rơi xuống vai nàng ngày đó, tự chủ động lấy tay mình tiến vào, Sát Tinh Vệ không thể quên được hành động yêu thương cho đi tất cả của Nhược Y. Vậy mà... vì thiếu quyết đoán mà ra tình cảnh này.
Muốn nói một câu yêu cũng không còn tư cách nữa. Sát Tinh Vệ làm sao giải thích cho nàng hiểu được? Sát Tinh Vệ lấy đi bao nhiêu nước mắt của một ma nữ như nàng... sao còn dám nói yêu? Nhưng Sát Tinh Vệ mãi mãi không thể biết được rằng, chỉ cần thật lòng nói yêu người, Nhược Y sẽ ngoan ngoãn lại như ban đầu, hạnh phúc của nàng chỉ cần có thế.
Nhưng Nhược Y mãi không hiểu được rằng, cho dù có quay trở lại như ban đầu, thì vết thương tâm hồn lẫn thể xác đã mang đến cho Tinh Vệ một nỗi sợ in vào trí óc.
Đã qua vài phút nhìn nhau, Sát Tinh Vệ vẫn không hôn, mặc cho đây là mệnh lệnh quen thuộc, mặc cho Nhược Y đen như than kiên nhẫn chờ đợi mình.
"Hôn... ta đi?"
Câu nói được lặp lại, để cả hai càng dồn dập, Nhược Y nén đau đớn nhất có thể, chỉ chờ đợi một yêu cầu nhỏ nhoi, dù là hôn sâu hay phớt lờ như gió thoảng cũng đủ làm Nhược Y dịu lại rồi. Nhưng không, Sát Tinh Vệ nuốt cổ họng một cái, dùng sức lực còn lại trong người mà khàn đục:
"Trong tình yêu... chỉ có tự nguyện... không có ép buộc."
Cả hai đều cảm nhận rõ, ngón tay cái của Nhược Y run thế nào. Nhược Y như bị sét đánh, Sát Tinh Vệ chính thức vùng lại nàng. Đâu đó trong tâm trí chợt nhận ra sự thật đau đớn rằng, bấy lâu nay Sát Tinh Vệ chủ động đều là giả sao?
Nụ cười đắng chát nở trên gương mặt xanh xao, Nhược Y không có ý nổi giận, bức quá cũng chỉ là bi thương.
Cánh môi mỏng manh cúi xuống hôn vào chiếc cổ gáy nhỏ quen thuộc đó, thẩn thờ cắn nhẹ. Từng dấu hôn dịu dàng đặt lên, nhưng đôi mắt lại nhìn xa xăm như một người rút hồn.
Sát Tinh Vệ đã lâu bị ngược đãi, nay nhận được sự đối đãi dịu dàng như vậy, nàng có chút thoải mái...
Chính là thoải mái...
Chỉ có yêu, mới cảm thấy thoải mái...
Nụ hôn lần này mang theo bao nhiêu tình cảm từ Nhược Y, để Sát Tinh Vệ thu về tâm lý đề phòng. Cánh môi của chủ nhân nàng mỏng manh, hôn như nâng niu báu vật, khẽ liếm xuống xương đòn, rồi lại di chuyển đến bên tai, mút từng chút một, mặc dù mùi máu tươi nồng khắp mũi Nhược Y. Phải! Nàng luôn xem Sát Tinh Vệ là báu vật, chỉ là kiếp nạn này, báu vật của nàng bị giành mất.
Mùi hương của Nhược Y thơm thoang thoảng, tạo cho nàng cảm giác năm xưa, ngày mới gặp tiểu cô nương ăn kẹo ngọt. Nàng đã từng nói, Nhược Y rất thơm, thơm đến nỗi đứng gần mùi thơm sẽ bám lấy người bên cạnh. Rất dễ chịu, rất thích!
Nét mặt của Sát Tinh Vệ thư giãn, nàng ngây ngô cảm nhận khoái cảm mà Nhược Y đem đến, hoàn toàn là thật. Bình thường Nhược Y sẽ nhận ra, rồi vui đến ngất đi, nhưng khoảnh khắc này Nhược Y rất lạ, nàng bi thương, tầm nhìn lạc mất, khóe mắt còn ươn ướt che giấu tài tình:
"Tình yêu... chỉ có tự nguyện... Nhưng không ngờ lúc ngươi tự nguyện, lại là lúc ngươi say!"
Âm thanh mơ hồ buồn bã, không trách móc, chỉ có đau lòng. Nhược Y nói thì nói, nhưng hôn vẫn hôn, để Sát Tinh Vệ nhất thời bừng tỉnh mà dằn vặt. Nhược Y cố gắng xóa hết khỏi tâm trí, liên tục hôn khắp cổ người mình yêu thương nhất, dùng sức mà cắn mút, bắt đầu để lại những vết bầm tím quen thuộc.
Vòng tay mềm mại nhưng mạnh mẽ đem eo của Tinh Vệ siết vào. Vết thương từ roi ngựa bị ma sát vào thân Nhược Y, tạo cho Tinh Vệ một tình cảnh không thoải mái. Nhưng lần này, nàng không đẩy ra nữa.
Nhược Y hôn mấy cũng không đủ, từng cái chạm tay đã bắt đầu cuồng nhiệt, cố gắng khơi dậy sự khoái cảm bên trong Sát Tinh Vệ. Nhưng dường như, còn có một lý do nào khác...
Sát Tinh Vệ trong người nóng dần lên, bức bối rất khó chịu.
Nhược Y kiên quyết cởi hết y phục người trước mặt ra. Điên cuồng hôn khắp ngực, da thịt ngoài những nơi thương tích ra, tất cả đều mềm mại. Nhược Y bị cấm dục không quá lâu, nhưng lý do luôn cuồng nhiệt mạnh bạo, chỉ vì người đó là Sát Tinh Vệ.
Đỉnh phấn hồng trước ngực kiêu ngạo thẳng đứng lên, hồng đào dễ thương, liền bị Nhược Y ngậm lấy mà nuốt. Đôi tay táy máy sờ soạn khắp thân thể, móng vuốt cố ý đè xuống vết thương sâu trên cánh tay Tinh Vệ.
"Ưm.. đừng.."
Bị khoái cảm lẫn đau rát hòa lẫn, Sát Tinh Vệ bất giác rút người lại nhưng Nhược Y đã sớm không cho phép. Sức lực của nàng sao có thể đo lại.
"Không thích sao? Bộ dạng ngươi lúc này rất khó xem."
Những lời trêu chọc chế giễu đem Sát Tinh Vệ câm lặng. Rõ ràng là yêu thương, nhưng lời nói lại khinh thường vô cùng. Rời vùng ngực mềm mại hương mùi máu, Nhược Y đẩy Tinh Vệ ngồi dựa vào bức tường xương phía sau, dạ thịt dựa vào lạnh thấu khiến Tinh Vệ tỉnh táo được vài phần.
Nhược Y đưa tay cởi bỏ quần bên dưới, Sát Tinh Vệ bắt đầu cảm thấy sợ hãi. Xử nữ năm đó, móng vuốt đó, vết thương, máu, hình xăm, mọi thứ đổ dồn về Sát Tinh Vệ lúc này.
Tay phản xạ giữ lại, Sát Tinh Vệ khổ sở nhìn Nhược Y, nàng chỉ có thể giao tiếp bằng mắt, vì mỗi lần nói ra, tất cả đều làm Nhược Y nổi giận.
"Ngươi đang cầu xin ta?"
Nhược Y cười cười hỏi, nếu là cầu xin, vậy thì Nhược Y đã thắng. Sát Tinh Vệ là kẻ ham sống sợ chết, mãi mãi không kết quả. Quả nhiên sau câu nói đó, Sát Tinh Vệ cắn răng thả lỏng, mặc Nhược Y dày vò thân thể mình.
Vùng rừng rậm thưa thớt hiện ra trước mặt, Nhược Y nhất thời thở mạnh, nhìn nơi đó không chớp mắt. Cơ thể bắt đầu mong muốn đem mọi thứ của Tinh Vệ chiếm lấy, huống gì lần này, Sát Tinh Vệ đã chọc giận nàng.
Khẽ trườn đến như rắn, Nhược Y dừng lại trước chiếc rún xinh đẹp, liếm quanh một vòng, sau đó vùi đầu xuống phía dưới, đưa chiếc lưỡi mềm mại khuẩy đảo bên trong cánh hoa. Cuốn chất dịch nhỏ vừa mới hiện, nuốt vào. Sát Tinh Vệ toàn thân nhất thời run rẩy, nhưng không đến nổi hứng thú, vì nàng còn sợ móng vuốt sẽ tiến vào.
Nhược Y điên cuồng liếm mút, hấp duẫn, nàng đưa lưỡi quét qua hạt đậu nhỏ bên trên, thành thật dùng môi ngậm lấy, mút như uống sữa. Sát Tinh Vệ chỉ biết ngồi dựa vào tường, Nhược Y vì hứng tình mà bất chấp hình tượng mình, một chân quỳ một chân nằm rất khó xem.
Nàng cố đem mọi thứ từ bên trong cuốn vào lưỡi, mọi thứ ướt át đến cực đỉnh. Trơn trượt dễ dàng đưa lưỡi tiến sâu vào nơi xa nhất, dùng sức ra vào, mềm mại, hương vị nhàn nhạt, vì trong suốt thời gian ở đây, Sát Tinh Vệ chỉ ăn cháo loãng.
Cánh hoa làm Nhược Y mê muội, nàng yêu thương hôn hít loạn xạ, nhưng vẫn không quên ý đồ của mình.
Từ bao giờ, trong lưỡi Nhược Y có một loại nước trắng, đem liếm khắp nơi đó, không lâu sau đã thấm vào.
Sát Tinh Vệ từ đầu chí cuối ngăn cản tiếng rên trong khoang miệng, nhưng thời gian sau, liền bắt đầu ngứa ngáy trong người, thân nóng như lửa, muốn Nhược Y nhiều hơn...
"Nóng quá..."
Sát Tinh Vệ bất giác kêu lên, để Nhược Y khóe miệng cong lên, ý cười nở trên môi:
"Ngươi đang muốn?"
Sát Tinh Vệ cứng đầu không đáp.
"Nếu muốn thì cầu xin ta đi."
Sát Tinh Vệ thần kinh mù mịt, đôi tay không còn sức mà đẩy ra. Chỉ có thể đứt quãng:
"Không..."
Nhược Y đang hấp duẫn, nghe lời đáp liền gật gật đầu luyến tiếc rời đi. Cuối cùng, lần đầu tiên, Nhược Y không đưa tay vào!
Để mặt Sát Tinh Vệ quằng quại dưới đất, Nhược Y bỗng dưng sát khí quay đi, trên khóe miệng còn ươn ướt, bàn tay uất hận gạc đi.
Lấy một cây sáp lớn, Nhược Y đốt lửa, đem theo một con dao bén mang đến. Đứng trước mặt nữ nhân bên dưới, y phục đã cởi bỏ.
"Chúng ta cùng chơi trò mới a?"
Sát Tinh Vệ huyền ảo vặn vẹo tay chân, mồ hôi rơi từng giọt, bất lực ngước lên:
"Xuân dược..."
Nhược Y cười lớn một tiếng, đem cây nến sáp đến trước Sát Tinh Vệ, dùng tay còn lại dạng chân nàng ra.
"Trúng xuân dược, có lẽ rất khó chịu, vậy thì để ta giúp ngươi."
Giọt sáp nóng thiêu đốt rơi xuống cánh hoa Sát Tinh Vệ, một trận nóng như bỏng truyền đến cơ thể tội nghiệp của nàng.
"Thế nào? Đã dễ chịu hơn không?"
Nhược Y tà ác hỏi, ánh mắt dâng lửa hận, nàng để nến thấp xuống, rơi xuống hạt đậu đã sớm đỏ ửng, giờ này Sát Tinh Vệ đau thấu, nhưng dây xích yêu thuật siết chặt chẽ, không thể nào rời khỏi. Chỉ mới hai lần, nhưng Nhược Y sớm nương tay đứng dậy.
Đưa con dao nhỏ hơ trước lửa, Nhược Y như người điên nhìn chằm chằm lưỡi dao, cười không tỉnh táo.
Sau khi đạt được mục đích, Nhược Y ném cây nến xuống đất dẫm qua, sau đó bản thân lại tiếp tục đem con dao tiến tới, lần này là phá nát thứ gì?
Mồ hôi bao trùm trán Sát Tinh Vệ, nàng dùng sức lực yếu ớt mà nhìn theo. Nhược Y kéo bàn tay mềm mịn của Sát Tinh Vệ ra, kỳ lạ vuốt ve một lúc, hôn rất dịu dàng, rồi lấy ngón áp út xinh đẹp, kê xuống, dùng mũi dao cắt đứt.
Lưỡi dao đã hơ lửa, nên cắt đi dễ dàng, chiều dài chỉ hai đốt, nhưng Sát Tinh Vệ không phản ứng gì nữa. Đúng ra, nàng đau đến không còn cảm nhận được...
Ngón tay rời, Nhược Y đã thỏa mãn, hôn thêm một lần nữa, nước mắt rơi xuống đất, thấm vào vết thương rỉ máu.
"Vệ, muội tình cờ nghe được nữ nhân đó nói rằng, ngón này tượng trưng cho tình yêu. Vậy mà... tỷ năm lần bảy lượt nắm tay ả mà chạy trốn khỏi muội. Muội chỉ cần ngón tay này, sẽ giữ mãi bên mình, bất cứ ai cũng không lấy mất yêu thương của muội nữa..."
____________________________
Cắt có hai đốt à nối liền là được ý mà, quan trọng bà Thụ bã muốn trả hay không thôi 😂 đừng hoảng nha.
Thiệt tình cắt môi bà Công chi để mấy ngày nay tui bị nhiệt miệng đau chết luôn. Giống nghiệp báo vậy trời.
Mình có cảnh báo rồi nên bạn nào sợ, mỏng manh thì mình trấn an nè, sau này kết HE ngọt ngào tha thứ nhau luôn đừng hoảng nha.
Các bạn có quyền chê truyện dở hay tùy ý nhưng trách móc nhân vật rồi đem so thực tế thì xin thứ lỗi bạn có thể bỏ qua bộ này. Mình thân là tác giả bao nhiêu tâm huyết đắp vô hết xem như đứa con tinh thần vậy mà bao nhiêu nhân vật mình dựng lên đều bị ghét thì mình cũng buồn, tất nhiên.
Bạn có thể góp ý vào những khi mình dùng sai từ, sai chính tả, phi logic hay v..v đại loại thế nhưng nếu bạn cố nguyền rủa nhân vật và ko tìm hiểu kỹ thì mong mấy bạn hiểu cho mình, ĐÂY LÀ TRUYỆN. Truyện thì huyền ảo rồi, lại còn là NGƯỢC THÂN nên đừng so sánh ngoài đời mình chả thấy hợp lý. Vốn dĩ ban đầu viết vì đam mê mà giờ đây mình áp lực vô cùng. Mong các bạn hiểu cho mình, vì mình rất xem trọng độc giả. Xin cảm ơn ạ 😄❤