*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hoa tuyết đọng trên ngọn hoa, chuẩn bị tan thành nước. Hôm nay là ngày đầu tiên trong một mùa đông có nắng. Nắng nhẹ.
Gió phảng phất một mùi hương se lạnh, lùa vào mái tóc đen nhánh của A Cửu. Nàng thở ra tuyết, vội vã xoa hai tay vào nhau, đem tách trà nóng nghi ngút khói mở cửa đặt xuống bàn.
Tuyết nhè nhẹ thổi vào cánh cửa chính, A Cửu hậu đậu đóng lại, tránh làm mất giấc ngủ của người nằm trên giường. Đây là ngày thứ mười Nhược Y không bước ra ngoài.
A Cửu nhìn hũ đen trên cánh tay Nhược Y đang ôm ấp, nàng thoáng rùng mình. Kích thước không lớn nhưng bên trong chứa toàn bộ sự thương hận, hoảng loạn và bi thương. Nghĩ đến Sát Tinh Vệ giờ này sống dở chết dở trong ngục, A Cửu muốn mở miệng xin tha, nhưng chừng chừ mãi rồi lại thôi.
Nàng có nghĩ đến nhờ vả Lã Tần Uy, nhưng Nhược Y ngày đó oán hận căn dặn rằng: ít nói tự nhiên sẽ ít họa.
Mái tóc trắng phủ đầu giường, môi Nhược Y trắng bệch. Những ngày gần đây nàng ngủ rất nhiều, không bỏ thời gian ăn uống, nguyên khí cũng không màng hút, nếu còn xảy ra tình trạng này lâu dài, Nhược Y bị bắt sẽ rất dễ dàng.
A Cửu ngập ngừng bước đến, nàng rất muốn táy máy mái tóc trên người Nhược Y. Phải, Nhược Y rất đẹp, nét đẹp buồn man mác cô độc. Nhưng A Cửu ngây ngô, vạn lần không dám.
Trời tuy nắng nhưng không ấm, đôi tay nhỏ muốn kéo mền lên cao một chút, nhưng vừa mới chạm vào thì Nhược Y đã tỉnh.
"Ha... chủ nhân, ta chỉ muốn kéo mền thêm một chút."
A Cửu hoảng hốt lùi về phía sau, liên tục phân trần cúi đầu nhìn xuống đất.
Nhược Y mơ màng nhìn quanh cảnh vật, mới định được mình đang ở trong phòng. Lúc này mới thở dài điềm tĩnh nhìn hũ đen, nó vẫn còn ở đây, sau đó an tâm liếc qua bộ dạng ngốc nghếch của A Cửu:
"Ừm."
Âm thanh dịu dàng ngắn gọn, đem A Cửu hồn nhập về xác, yên ổn tinh thần, gật gật đầu đến bên bàn gỗ.
Trà được rót ra ly, đứng gần đã thấy ấm, A Cửu nhanh chóng đem đến bên giường, ồn ào thổi khói:
"Chủ nhân uống đi, mấy ngày nay đã không ăn gì, thức ăn A Cửu đành phải đem cho thỏ ăn hết, nói không lo thì là giả."
Nhược Y cũng bất giác uống một ngụm, hơi nóng lan tỏa khăp cổ họng, có vài phần dễ chịu. A Cửu ngồi bên nói luyên thuyên như trẻ thơ, vô tình làm lòng Nhược Y trầm xuống. Tại sao không phải là Sát Tinh Vệ?
Tách trà cạn đặt xuống bàn, A Cửu đợi Nhược Y tinh thần tốt, mới mở miệng báo chuyện:
"Chủ nhân... mười ngày nay không thấy người đến thăm Vệ tỷ..."
Nhược Y đang thoải mái, bỗng tâm trạng đi xuống, đôi mắt nàng nhìn xa xăm, sâu thẳm như vực núi.
Không nghe tiếng đáp, A Cửu biết người trước mặt giờ này thế nào. Nhưng tương lai của một người, nàng không thể không cứu.
"Vệ tỷ... đã phế một chân."
Nhược Y nghe như tiếng gươm đâm, lồng ngực trái dường như vừa chậm một nhịp đập, đau thấu xé. Nhưng bên ngoài sắc mặt không thay đổi, để A Cửu nôn nóng tiếp tục:
"Nếu chân còn lại không chữa trị, Vệ tỷ sẽ suốt đời ngồi một chỗ, chủ nhân... người nghĩ lại được không?"
Khóe miệng khẽ nhếch lên, Nhược Y nhìn thẳng vào mắt A Cửu, nữ nhân trong sáng kia hôm nay tại sao đủ can đảm chất vấn nàng như vậy? Mọi kết quả như hôm nay Nhược Y đã sớm biết, nhưng không ngờ nó đến nhanh hơn dự đoán, cũng có chút bất ngờ.
"Ta nuôi nàng, ngươi có vấn đề gì?"
A Cửu nhìn ra sự lạnh lẽo bên trong con ngươi đỏ ngầu của Nhược Y, nếu còn xin xỏ, kết quả sẽ đi ngược lại. Không chừng tức giận, Nhược Y ra tay lấy đầu Sát Tinh Vệ rồi bỏ vào chiếc hũ đen đó, cả đời A Cửu sẽ tự dằn vặt mình.
Nghĩ đến đã thấy lạnh toát toàn thân, A Cửu cúi gập người xuống, kính cẩn đáp:
"Chủ nhân, không có vấn đề gì, ta nhiều lời rồi, xin người bỏ qua."
Nhược Y cũng chẳng chấp nhất một người tâm địa tốt bụng như vậy làm gì. Nàng im lặng đứng dậy, bước đến bên kệ đặt hũ đen trên cao, dùng yêu thuật tạo màn chắn bảo vệ. Đôi mắt đằng sau có nhìn lén, nhưng Nhược Y không để tâm, chỉ xong việc của mình rồi bình thản đến bên cạnh A Cửu.
A Cửu bé nhỏ cảm nhận được luồn sát khí đến gần mình, hai mắt nhắm chặt, toàn thân run rẩy, đến khi Nhược Y dừng chân bên cạnh, nàng căng thẳng muốn khụy chân:
"Chủ nhân, xin tha mạng!"
Trong thâm tâm của A Cửu, nàng cứ nghĩ Nhược Y sẽ lấy mất bộ phận gì trên người nàng rồi bỏ vào hũ đen thứ hai.
Cũng hận bản thân mình, ban nãy tò mò nhìn lên Nhược Y làm gì để giờ kết cục thế này. Nàng chỉ lo cho cha già và hai đệ đệ ở nhà, còn bản thân nàng thì bỏ sang một bên. Nhược Y chuộc về, nàng là người của Nhược Y, muốn giết đâu thể nói được.
Ý cười nhỏ nở trên môi Nhược Y, nàng lắc đầu thở dài, tại sao trên đời lại có một nữ nhân ngốc như A Cửu? Bàn tay hiện lên một pháp thuật vàng, nàng tỏa vào lưng của người trước mắt, sau đó thu tay lại.
A Cửu cắn chặt răng một phen sợ hãi, nhưng đến khi cơn nóng như lửa truyền khắp thân, nàng mới biết được Nhược Y dùng thuật giảm bớt hơi lạnh cho mình. Lòng khẽ cảm động.
"Chủ nhân, cảm ơn người, người thật tốt."
A Cửu cười cười gãi đầu, nàng thấy ấm trong người rất nhiều, xem như nãy giờ suy diễn lớn, gương mặt có chút ngại ngùng. Nhược Y nghe được câu khen ngợi, chỉ biết cười khinh rẻ, tốt? Thế nào là tốt?
"Ta muốn ăn chút gì đó, cùng xuống núi đi."
A Cửu ngạc nhiên vô cùng, lần đầu tiên Nhược Y điềm tĩnh ngỏ lời cùng làm chung một chuyện gì đó. Lý do tại sao hôm nay trời có nắng.
"Được, chủ nhân đi trước, để ta đóng cửa."
Trâm cài tóc được bày ra trước hàng, đánh vào tâm lý của những thiếu nữ mới lớn. A Cửu đi bên mà đôi mắt nhìn ngắm tứ phương, vì vậy không khí xung quanh Nhược Y cũng đã giảm đi một nửa buồn bã. Nàng dạo bước điềm đạm, A Cửu đem lại luồn không khí mới, cứ ngỡ như Nhược Y ngày còn nhỏ.
"Tiểu cô nương muốn mua vòng hay không? Nguyên liệu tốt chính tay bà cố ngoại ta làm."
A Cửu sáng mắt, nhìn màu sắc rực rỡ trước mặt, muốn ngước nhìn Nhược Y cho ý kiến, nhưng nét mặt người bên cạnh lạnh băng, nàng lại thôi:
"Lão bá à để lần sau, ta sẽ đặt cái màu trắng."
Lão bá có chút thất vọng, nhưng tính chất công việc, ông chỉ biết cười cho qua. Nhược Y đi trước rồi, chính là tìm quán ăn, người ta nói ở gần nhau lâu tất cả sở thích sẽ giống nhau. Quả thật như vậy, Nhược Y bắt đầu thích ăn thanh đạm.
A Cửu tự trách mình bất cẩn, chuyện chiếc vòng tay rất nhạy cảm đối với Nhược Y và Sát Tinh Vệ. Hèn gì không ngạc nhiên trước thái độ của nữ nhân kia. A Cửu đi sau lưng mà tâm dậy sóng, Nhược Y nói đúng! Ít nói sẽ tự ít họa.
"Tiểu cô nương muốn xem một quẻ bói hay không?"
Âm thanh vang vảng đi theo nàng, A Cửu đang bận tâm suy nghĩ nên nội dung đều không để ý. Người cao niên liên tục bám theo, tỏa một mùi hương khó chịu, giờ khắc này mới kéo lại tâm trí của A Cửu trở về.
"Thật ngại quá ta không hứng thú."
A Cửu dịu dàng khước từ, khiến lão ta cười hề hề trông thật nham nhở. Cứ tưởng sẽ bám theo dai dẳng nhưng không ngờ người không theo nữa.
A Cửu đi thật nhanh mới đuổi kịp bóng Nhược Y. Đằng xa nhìn qua thật đơn độc, phút chốc A Cửu buồn bã không thôi. Từ nhỏ đã được đem về bên cạnh nàng, nhìn cũng chỉ nhìn lén, ngủ cũng không ngủ chung. Vậy đã rõ, Nhược Y sinh ra chỉ để yêu Sát Tinh Vệ, còn A Cửu như nàng, mãi mãi cũng chỉ là một tay sai.
Âm thanh ẩu đả từ xa gây chú ý Nhược Y, như có một ma lực cản trở bước chân của nàng, lập tức dừng lại. Đằng trước trận ẩu đả xảy ra ở một phú hào nhỏ, nhưng căn nhà lớn. Bóng nữ nhân mang y phục cưới đỏ thẩm chạy ra khỏi cửa nhà, nước mắt thấm đẫm gương mặt non nớt, ước chừng chỉ mười tám tuổi.
"Thật mất mặt mà!"
Một nam nhân đằng sau bám sát theo, đều mang y phục cưới, nhìn vào liền rõ họ đang hành lễ. Tay hắn cầm gậy, liên tục giáng vào thân gầy ốm của nữ nhân ngã bên dưới.
"Con tiện nhân chết tiệt, lão già nhà ngươi nợ ta cả một gia tài lớn không trả được, đại thiếu gia ta nể tình lấy người chuộc của. Không ngờ phát hiện ngươi có ý đồ với tên vô lại kia. Lần này ta đánh chết hai ngươi."
Câu nói chấm dứt cũng là lúc một nam nhân mặt mũi bầm tím bị ném xuống nền đất.
Mặt mũi thê thảm, máu me tràn ngập, A Cửu vừa tới đã thấy cảnh tượng này, chỉ hận không thể lấy nước rửa mắt.
Nhưng Nhược Y sắc thái rất kỳ lạ, không một tĩnh động gì trên mặt, nàng chỉ im lặng dõi theo câu chuyện.
"Tất cả cũng chỉ là giao ước và ép buộc. Ngươi uy bức lẫn ước thúc ta, lấy gì định nghĩa hai chữ phu thê? Ta yêu huynh ấy là thanh mai trúc mã, không thể vì một cớ sự mà cam tâm, dù sao cha ta cũng bị ngươi bức mà tự chết, giờ này ta nguyện chết chung với Ngô huynh."
Tiếng gậy vang lên thê thảm, người xem cũng chỉ xem, không ai đủ cao cường mà ngăn cản. A Cửu dè dặt nhìn lên sóng mũi của Nhược Y, nhận ra đã đỏ đi vài phần, không biết vì lạnh, hay vì khóc trong tâm. Nhưng rồi Nhược Y vẫn không cứu nữ nhân tội nghiệp đó, nàng tiếp tục đi về quán ăn gần nhất, sau đó bước vào.
Vì tránh sự để ý của quân tuần tra triều đình, Nhược Y phải cải trang và chọn bàn trong gốc khuất. A Cửu cũng không ngoại lệ, nếu binh nhận ra nữ nô tì thân tính của Minh Nhược Hoa nàng đang ngồi đây, chắc chắc cũng cùng chung số phận.
Đồ ăn được mang ra, A Cửu khá ngạc nhiên, chỉ duy nhất một phần bò bên nàng, còn lại Nhược Y chỉ ăn rau củ. Lã Tần Uy từng nói, nếu Nhược Y không uống máu, bắt buộc phải ăn những thứ có màu đỏ, điển hình là thịt bò.
Lòng ngập ngừng muốn gắp cho người kia, nhưng A Cửu không dám. Nhược Y nhìn ra nổi lòng của A Cửu, chỉ thở dài nhạt nhẽo:
"Ta dạo này chỉ muốn ăn rau củ."
A Cửu nhẹ người hơn, gật gật đầu rồi ăn phần của mình. Nhìn bánh bao nhân nấm, lòng Nhược Y đau thắt, khóe mắt ươn ướt, suốt một thời gian dài qua nàng chỉ có một câu hỏi: Tại sao Vệ không yêu ta?
"A Cửu... với ngươi, yêu là gì?"
A Cửu có chút ngạc nhiên ngước nhìn, cổ họng nhanh chóng nút vội cơm:
"Ưm... Yêu là luôn nhớ về người đó... Thấy đau lòng nếu họ quan tâm một người khác, ây... tạm thời không rõ, nhưng trước mắt là vậy."
Nụ cười bất lực nở trên môi Nhược Y, nàng bất giác cúi đầu:
"Đúng vậy..."
A Cửu ngây ngô ăn tiếp, không để ý giờ này Nhược Y u tối thế nào.
"Ngươi biết đến đây, có lẽ đã từng để ý một ai đó?"
Đây mới là câu hỏi làm A Cửu ho sặc sụa, nàng uống vội tách trà, lấy lại bình tĩnh, sau đó mới ngập ngừng nhìn Nhược Y:
"Nói không thì là giả..."
Nhược Y cười rất thoải mái, đã lâu rồi A Cửu không thấy nó xuất hiện trên gương mặt ảm đạm kia. Nàng cũng cười theo, nhưng là nụ cười buồn.
"Vậy... nếu một ai đó cướp người ngươi yêu đi, thì ngươi sẽ làm gì?"
A Cửu có chút sâu lắng, buông đũa nhìn mông lung. Nhược Y vẫn đang ăn, hơn nữa vẫn bình thản chờ lời đáp. Nàng giờ này mới dám ngắm nhìn từng nét trên gương mặt Nhược Y, rồi mím môi bất lực:
"Nếu người thấy vui vẻ, ta sẽ để người đi."
Một âm thanh khinh thường lộ rõ:
"Hoang đường."
Là Nhược Y đáp gọn, phải! Với Nhược Y thì chính là hoang đường nhu nhược! Nàng sẽ không để Sát Tinh Vệ rời đi nếu bản thân còn yêu thương. Tại sao Sát Tinh Vệ không chấp nhận trong khi nàng đem mọi thứ tốt đẹp sẵn sàng dâng trước mắt nếu Sát Tinh Vệ muốn?
A Cửu khẽ lắc đầu, giọng nói trong sáng như hoa tuyết:
"Không đâu, đó chính là yêu! Chủ nhân, người ta yêu lại không yêu ta, ta rất buồn, nhưng họ lại vui khi yêu một người khác. Ta không thể cướp đi niềm vui của họ để đổi lại sự ích kỷ cho bản thân."
Nhược Y đang nhai miếng nấm mà giờ này không nuốt trôi, ánh mắt đã bén đi vài phần:
"Còn bản thân ngươi?"
A Cửu rót trà ra ly, nhẹ nhàng đẩy về phía người đối diện:
"Không thể lúc nào cũng công bằng, đương nhiên bản thân luôn chịu thiệt thòi. Chủ nhân, nếu gặp một bông hoa xinh đẹp ngang đường, người sẽ làm gì?"
"Bứt nó đi, nếu ta thấy thích."
Nhược Y không suy nghĩ liền trả lời, A Cửu nghe xong cũng chỉ biết gật đầu thông cảm:
"Còn A Cửu, nếu thấy thích một bông hoa đẹp, ngày nào cũng sẽ tưới nước cho nó. Còn bông hoa chủ nhân đem về, chắc chắn được một ngày sẽ héo đi. Nếu đem nó trồng xuống đất, loại đất nó không hợp, nó cũng sẽ chết."
Lúc này mới thấy rõ sự im ắng bao trùm lấy Nhược Y, ánh mắt nàng long lanh sâu thẳm, hơi thở chậm đi hẳn, từng khớp tay run kịch liệt. A Cửu đau lòng thu vào mắt, nàng biết bản thân nói những lời nhẫn tâm, nhưng vì đôi chân của Tinh Vệ, nàng không thể phớt lờ.
"Người bứt hoa đem đi, rõ ràng rất thích nó, nhưng sai. Sự ràng buộc rất kinh khủng, như nữ nhân mang y phục cưới bên ngoài là điển hình. Ta để người ta yêu rời đi rất đau lòng, nhưng chủ nhân, nếu ta giữ một bông hoa đã héo, lại còn đau lòng hơn. Chỉ mong cho người hạnh phúc, ta cũng hạnh phúc."
Lời này A Cửu cũng chính là nói với Nhược Y. Thấy nàng vì Sát Tinh Vệ mà vật vã, bên ngoài nhìn vào A Cửu không nỡ, những đêm nghe tiếng khóc của Nhược Y trong hồ tắm hoàng cung, A Cửu thật xót xa. Chỉ mong nàng từ bỏ mà với lấy sự vui vẻ, dù người đó không phải là A Cửu nàng, thì nàng cũng chấp nhận.
"Hoang đường, nói ta từ bỏ người ta yêu, thì chính là sự ngụy biện nếu tình yêu ta không đủ lớn."
Bàn ăn không còn ai nói thêm lời nào, A Cửu cứ ngỡ không lay chuyển được tình hình, đành giữ im lặng. Bên kia là một cậu nhóc gầy ốm đang làm nũng. Thân cậu ta suy dinh dưỡng, nhưng một mực đòi ăn kẹo ngọt.
"Tiểu tử này thật là... ngươi xem thân ngươi đi, không ăn thịt thì làm sao lớn nổi."
Cái lắc đầu liên tục lia lịa, hàng lông mày rõ nét nhíu lại khá rõ:
"Cha đừng ép con, con không thích ăn thịt mỡ.
Vậy là một cái tát giáng lên gương mặt xương xóc của cậu, tất cả chỉ có vậy.
"Ngu xuẩn, một câu chuyện ngu xuẩn."
Nhược Y đến giờ này vẫn không thể hoàn toàn lọt tai. Nhưng tại sao lại mệt mỏi nắm chặt khớp tay khiến vết thương lại một lần tứa máu? Lồng ngực nàng bỗng nhiên đau thắt, đau đến không thở được.
Sát Tinh Vệ.... Sát Tinh Vệ...
Phiên chợ...
________________
Ta đaaa mình đã trở lại rồi đây, lang mang một lúc cũng đến gần 70 rồi, kiểu này hơn 75 mới kết thúc quá. Dạo gần đây trời lạnh ngắt không suy nghĩ được gì, lại còn gặp liên tục chuyện sầu não nên ra trễ. Xin độc giả thứ lỗi 😥😥😥