Đoạn kiếm lướt theo gió như tung tăng, uyển chuyển khí phách. Nhìn như cung nữ múa, nhưng thật ra là một trận luyện kiếm giữa mùa thu.
Bóng Nhược Y hài hòa ngắm nhìn trên tảng đá lớn mọc giữa đồi núi. Lá bay xào xạc đậm chiều hoang, thổi ngang mái tóc đen thuần cột một nữa. Càng nhìn càng thấy Sát Tinh Vệ xinh đẹp, trong kiên cường có dịu dàng. Nhược Y si ngốc tự hỏi, dáng vẻ trước mắt đáng lý ra phải là tiên nữ trên cung đình, nhưng cuối cùng tay lại cầm kiếm....
"Ngươi thấy sao? "
Sát Tinh Vệ hồn nhiên nhoẽn miệng cười, tốt nhất là nàng nên tiết chế. Vì bất cứ hành động nào thoát ra đều làm Nhược Y si mê không tự chủ được.
Sát Tinh Vệ đáng ghét, nàng biết trời ban cho nàng nụ cười đẹp, cũng không cần dùng nó nhiều như thế. Nhược Y phấn khích đến mức thở mạnh, cũng vì nụ cười này mà bản thân ủy khuất giữ chiếc vòng cũ kỹ suốt sáu năm.
"Mới luyện tập đã lợi hại như vậy, thật không tệ."
Tiếng vỗ tay dịu nhẹ vang khích lệ, Sát Tinh Vệ chỉ biết cúi đầu cười ngượng nghịu. Nhược Y nâng cao nàng quá rồi.
"Chủ nhân, cảm ơn ngươi. Vậy là ta có thể sớm trả thù cho muội muội rồi."
Nhược Y đang vui bỗng tắt hẳn, chân mày thanh tú khó chịu nhíu lại, tâm tình giảm ồn ào một nửa, ngồi xuống tảng đá quay mặt đi.
Sát Tinh Vệ ngây ngốc đắn đo bước đến, đem thanh kiếm cũ đặt xuống bên cạnh.
"Ngươi làm sao?"
Nhược Y đưa mắt nhìn bóng người kế bên, trong người hụt hẫng không thể diễn tả. Chỉ biết rất ghét cảm giác này, hai má đỏ gắt dọa người:
"Ta không thích gọi như vậy, ngươi lại không để ý?"
Sát Tinh Vệ có vẻ hiểu ra vài chuyện, lúc này thu về không khí hòa nhã, nhưng nụ cười dần trở nên gượng ép:
"Ngươi cứu mạng lại truyền kiếm cho ta, không gọi một tiếng sư phụ thì cũng nên kính một chút."
Nhược Y từ hụt hẫng biến thành thất vọng, nụ cười của Tinh Vệ giờ đây rất chướng mắt. Nàng có thể nhận ra sự chối bỏ đến từ người bên cạnh, Tinh Vệ cố gắng lãng tránh đi nhiệm vụ của mình. Hay cho câu "chủ nhân" thật đắng ngắt! Rốt cuộc Sát Tinh Vệ cũng chỉ xem quan hệ giữa hai người là ân nghĩa.
"Ta cần ngươi kính sao?"
Sát Tinh Vệ biết câu chuyện sắp vào bi kịch, nàng cố tìm cách thoát ra nhưng không thể, Nhược Y ngàn lần không cho phép.
"Ngươi biết rõ giao ước giữa chúng ta là gì, ngươi đã có thứ ngươi cần, ta cũng cần có được thứ ta muốn. Sát Tinh Vệ, ngươi nên nhớ, ta muốn ngươi."
Vậy là rõ, Nhược Y đi thẳng vào vấn đề, chuyện giao ước giữa đêm trăng cách đây bốn tháng vẫn không đủ lâu để Nhược Y quên đi tình cảm sai trái của nàng. Nụ hôn đầu cũng đã bị cướp một cách thô bạo, càng tác động không tốt đến tâm trí non nớt của Sát Tinh Vệ. Cho dù có cao hơn Nhược Y hai tuổi, nàng cũng vẫn là một nữ nhân mới lớn.
Chuyện hai nữ nhân hôn nhau, Sát Tinh Vệ chưa đủ thời gian để hoàn toàn chấp nhận. Nó thật sự quá mới mẻ suốt mười chín năm nàng được sinh ra nơi đất Chương khô cằn này.
"Ngươi đang hối hận khi sáu năm trước đem cho ta chiếc vòng này sao?"
Nhược Y khi dễ gặng hỏi, ngoài mặt cười cười rất khó xem, nhưng bên trong là cả một vùng biển buồn bã. Nàng thầm lẩm bẩm như một loại bùa chú: Sát tỷ ngươi không được gật đầu, nếu vậy lòng ta sẽ rất đau. Ngươi không được lạnh nhạt, ngươi càng không được thích người khác.
Cho dù bị thù hận mà sinh luyện ma pháp, Nhược Y bị ma pháp thao túng rất nhiều suy nghĩ. Tất cả sự việc nhỏ đều khiến bản thân cảm thấy không an toàn mà phóng đại mọi chuyện, thì chung quy nàng cũng chỉ mới mười bảy tuổi.
Một tuổi của tiểu cô nương trong sáng, cũng luôn biết buồn và giận dỗi. Chỉ trong khoảnh khắc này, nó đã trỗi dậy.
Sát Tinh Vệ nhìn chằm chằm vào cổ tay Nhược Y, nàng từng đeo cho người kia vào tay trái, thì đến giờ nó vẫn ở tay trái. Nói hối hận cũng có hối hận, nhưng khi nghĩ lại lý do mình trao đi, lại nhìn vào cổ tay trắng mỏng thon thả, Tinh Vệ chỉ biết cười:
"Không, bỗng nhiên ta nhìn nó, chỉ vì thấy rất hợp với ngươi."
Khỏi phải nói tâm trạng Nhược Y thế nào, nàng vui như một ngàn con ong vỡ tổ. Toàn thân phấn khích không thôi, nhưng thói quen giấu đi đã quen rồi, nên ngoài mặt Nhược Y lúc này như khúc gỗ, đứng dậy quay lưng tìm về nhà:
"Chỉ biết nói nhăn nói cuội."
Sát Tinh Vệ ôn nhu đứng dậy nhìn theo bóng lưng, lời lẻ Nhược Y lạt lẽo như nước suối, nhưng hai má phiếm hồng phản lại hành động của nàng. Ai nói một ma nữ không biết ngại nào?
___
Hai hôm sau Nhược Y không có ở nhà, suốt một ngày Sát Tinh Vệ cảm thấy rất thoải mái. Nàng không còn bị ai đó vờn tóc, càng không bị đón nhận nhiều nụ hôn gượng ép và những hành động kỳ lạ gây khiếp vía từ Nhược Y.
Lã Tần Uy và A Cửu liên tục nhìn nàng bằng ánh mắt khó hiểu, nhưng nàng không ngu ngốc đến độ không biết sự đáng ghét đến từ cả hai. Lã Tần Uy luôn tự hỏi, cứu mạng nàng rồi thì quăng về nhà, Nhược Y giữ lại một thời gian lâu như vậy làm gì? Càng làm hắn khó chịu, nhưng bất ngờ hơn nữa là A Cửu cũng không vui, nhưng hỏi ra thì tiểu cô nương này không nói.
Mãi về sau khi tiếp xúc bất đắc dĩ, Sát Tinh Vệ mới gây được cảm tình cho cả hai. Nàng nấu ăn rất ngon, thường xuyên phụ A Cửu những việc vặt trong lén lút, vì nàng biết Nhược Y sẽ không thích, hơn nữa lại còn uống được rượu. Lã Tần Uy bao năm chỉ có cây lá bầu bạn, không ngờ gặp phải huynh đệ tốt, có lần ngỏ ý muốn truyền Kiếm pháp cho hắn, hắn càng xem trọng.
Tuy có thoải mái nhưng lại trống vắng, Sát Tinh Vệ theo phản xạ cứ nhìn ra cửa, cho đến khi trời không phụ lòng người, một lúc sau Nhược Y trở về.
Trên tay nàng cầm theo một thanh kiếm trắng sáng như mặt hồ. Dưới kiếm còn đính lông vũ, mềm mại như nhung, vừa nhìn liền thích thú.
Nhược Y dở bộ mặt ngại ngùng hiếm có, đem thả xuống bàn:
"Ta vừa đặt rèn thanh gươm mới, ta không quan tâm ngươi thích màu gì, nhưng ta thích màu trắng, liền chọn màu trắng."
Những lời bá đạo như vậy Nhược Y thốt ra không biết mặt dày là gì. Nhưng Sát Tinh Vệ không tính toán, nàng chỉ biết rằng, nó rất đẹp, lúc này chỉ biết ngắm nhìn từng giây, không để ý sau này sẽ dùng nó nhuốm máu người.
"Oa... thật đẹp nha? Ta rất thích."
Nhược Y đỏ mặt ngồi bên cạnh, rót một tách trà thầm ngắm sắc mặt hạnh phúc của người đối diện.
Vỏ kiếm được rút ra, lưỡi gươm bén lên tia mắt, Sát Tinh Vệ như trẻ thơ được cho kẹo, hai mắt sáng rực dừng lại ở dòng chữ được khắc trên kiếm. Nàng có thoáng chăm chú nhìn, nhưng đương nhiên hoàn toàn không hiểu, nàng không biết chữ!
"Chủ nhân, đây là chữ gì? Thật tò mò nha!"
Nhược Y trên đường về đã nghĩ bao nhiêu cảnh hãnh diện giảng về thanh kiếm cho Sát Tinh Vệ. Nhưng khi nghe được từ ngữ xưng hô thiếu gần gũi chết tiệt kia, nàng không còn hứng thú nữa.
"Ngươi hỏi làm gì?"
Y phục trắng đứng dậy bỏ ra ngoài giữa trời nắng gắt, Sát Tinh Vệ vội vã đem kiếm đuổi theo:
"Ngươi tặng cho ta nhưng lại không nói ý nghĩa, thật bất công."
Nhược Y mặt đen như than, không đáp chỉ biết giận, suốt một ngày hôm đó Sát Tinh Vệ tỉ tê bên cạnh rất phiền phức. Nhưng lại hài lòng Nhược Y, tốt nhất Tinh Vệ làm phiền nàng suốt đời, thì một đời Nhược Y sẽ ngập tràn trong hạnh phúc.
______
Mùa đông lạnh lẽo, lạnh như tâm trạng của Nhược Y...
Nàng lê thân như xác sống trở về nhà, ngày hôm nay lựa lúc nàng luyện công, Sát Tinh Vệ vui vẻ xuống núi vui chơi. Để rồi bị Nhược Y bắt gặp những thứ không nên thấy.
Nàng hoàn toàn tỉnh táo không một ly rượu nào, nhưng tâm trí bị lu mờ tàn nhẫn. Thiên hạ một vạn nữ nhân nhưng tại sao đám nam nhân chỉ tìm đến nữ nhân của nàng?
Sát Tinh Vệ đến mở cửa liền bị Nhược Y cầm lấy cổ tay kéo đi, đẩy xuống giường. Cánh tay ngọc va mạnh mẽ vào cột gỗ, lập tức bầm tím một mảng. Tuy đã luyện công nhưng lực thô như vậy, Tinh Vệ cũng cảm thấy đau.
"Chủ nhân, ngươi lầm."
Càng nói càng chọc tức Nhược Y, đến giờ Tinh Vệ muốn gọi gì nàng cũng mặc, nhưng không phải muốn đi đâu thì đi. Phải làm sao để giữ người nàng yêu thương nhất? Nhược Y phá tan mảnh núi cũng không nghĩ đến rằng, nàng cần cướp đi xử nữ của người trước mặt.
Ánh mắt Nhược Y tràn ngập sát khí, giờ này đem toàn bộ thân Tinh Vệ thu vào mắt. Càng nhìn càng uất ức:
"Ngươi cũng chỉ thích nam nhân."
Sát Tinh Vệ nghe xong liền khổ sở nhớ về cảnh giữa khu chợ sáng nay, quả thật có một nam nhân tốt bụng để ý nàng, còn nhiệt tình đem số bánh bao ngon ép nàng nhận, lại còn là bánh bao nhân nấm.
Nàng toang không phụ lòng tốt, nhưng nhận số đồ đó sẽ đồng nghĩa với việc nhận lời tình cảm. Nàng không có hứng thú, nhưng tên kia lòi ra bộ mặt thật, động tay động chân níu kéo nàng. Vừa lúc Nhược Y nhìn thấy, lửa ganh ghét tràn qua tia mắt, phi thẳng tới mạnh tay đẩy bật ngửa tên nam nhân.
Không kiên nể giữa ban ngày ban mặt hiện lên đôi mắt đỏ, tàn bạo đem khúc gỗ đánh chết hắn tại trận. Máu thịt tứa ra liên hồi, để người người khiếp sợ, một tiểu cô nương y phục trắng thuần khiết, tại sao lại tàn nhẫn đến vậy?
Sát Tinh Vệ bị cảnh tượng trước mắt cướp mất hồn vía, nàng chưa giết người bao giờ, chỉ mới luyện công giang dở, nhìn qua Nhược Y mà run rẩy. Khóe mắt sợ hãi hình thành nước mắt, để Nhược Y nhìn thấy mà tỉnh táo. Nàng không trở về với Tinh Vệ, mà bỏ đi đâu suốt nửa ngày phá tan mảnh núi. Nếu không nhìn thấy nàng ta khóc, Nhược Y cũng sẽ kích động mà tổn hại Sát Tinh Vệ cùng một thể.
Không hiểu tại sao, lồng ngực trái của nàng không thể chấp nhận sự phản bội.
Toàn thân Nhược Y tiến tới, sự lạ lẫm bao trùm, Sát Tinh Vệ cảm tưởng rằng người trước mặt chưa từng quen biết nàng. Cánh tay phất đi, nàng nhìn thấy cửa đóng lại, càng tăng thêm phần tĩnh động. Sát Tinh Vệ sợ đến ứa nước mắt, nghĩ tới cảnh tượng khi chiều, không lẽ Nhược Y dạng tay tàn nhẫn biến nàng giống như vậy?
"Vệ... ngươi cũng chỉ yêu nam nhân."
Một câu đơn giản như vậy mà Nhược Y liên tục lập lại như người điên. Nàng dần tiến đến gần, đẩy lùi Sát Tinh Vệ ra sau giường, người kia khổ sở phân bua, cánh môi trắng bệch:
"Ta không thích hắn."
"Vậy ngươi thích ta?"
Một câu hỏi hoàn toàn không nghe lời đáp, Nhược Y cười nhạt nhẽo, tự khi dễ chính mình. Đem môi lạnh dán vào đôi mắt đã thấm ướt kia. Vừa mới chạm vào, Sát Tinh Vệ cả kinh vùng vằng muốn bỏ chạy, nhưng lập tức bị Nhược Y giữ lại, nến vụt tắt. Hoàn toàn tối đen như mực.
"Vệ... hình phạt cho ngươi, cũng là thứ ta muốn. Ngươi có chạy đằng trời, ta cũng nhất quyết tìm ra. Chi bằng ngoan ngoãn, ta sẽ sũng ái ngươi...Vệ, tại sao ta yêu ngươi như vậy..."
Ngón tay còn nguyên móng đâm vào nơi hạ thể, khô khốc, đau rát. Đêm đó Sát Tinh Vệ chỉ biết hoảng loạn mà cầu xin. Mồ hôi thấm đẫm trán, Sát Tinh Vệ nhắm mắt đau đớn để Nhược Y đâm xuyên chiếc màng mỏng. Máu của vết thương lẫn máu xử nữ thấm ướt ngón tay thon thả của Nhược Y. Nàng hạnh phúc đến vui sướng mà khóc, cuối cùng Tinh Vệ cũng đã là của nàng.
"Đừng, xin ngươi... rất đau, ta không muốn..."
Run run đưa lên nếm thử, Nhược Y thở rất nhanh, vị ngon tuyệt. Tất cả những thứ thuộc về Tinh Vệ đều là cực phẩm trong lòng nàng.
Nàng vui đến mức quên đi người nằm bên dưới, không có kinh nghiệm, Nhược Y để cả móng thô bạo tiến vào không một giọt nước trơn trượt nào. Đau đớn hạ thể thì thôi đi, nhưng tinh thần cũng không ngoại lệ. Vừa rồi Tinh Vệ đã mất đi sự trong trắng không lường trước được. Sốc, thật sự rất sốc!
Qua bao lâu mới đặt nụ hôn lên đôi môi trắng bệch của Tinh Vệ, Nhược Y thỏa mãn cưng chiều vuốt ve, thì thầm bên tai rất chân thật:
"Vệ... ngươi đã là người của ta, ta rất vui sướng, Vệ... ta muốn bảo hộ ngươi cả đời..."
Nàng rất muốn để Tinh Vệ lật ngược xuống muốn lần đầu của nàng. Tuy giờ này ánh mắt Tinh Vệ tràn ngập ủy khuất, nhưng biết đâu khi nhận được yêu thương của mình, nàng cũng nhận ra tình cảm mà đáp trả.
Một âm thanh ngập ngừng đứt quãng quay đi, vang trong trời đông:
"Không muốn, ta uất hận ngươi."
________________________
Lời nói đã nghe rất lâu bỗng giờ đây tràn về trong tâm trí Nhược Y. Nàng giật mình tỉnh giấc, nước mắt một lần nữa tràn xuống gương mặt xanh xao. Vừa rồi là một giấc mơ, giấc mơ của quá khứ tìm về nàng. Tại sao nó lại dằn vặt nàng vào lúc này? Nhược Y đau khôn xiết, đau cả phần của Sát Tinh Vệ.
Đôi chân tê liệt không thể định hình, nàng đã làm gì Sát tỷ của nàng?
Nhược Y, ngươi đã làm ra những chuyện gì?
Đó là lý do Sát Tinh Vệ sau lần đó hoàn toàn trở nên im ắng đến nhạt nhẽo. Nàng nóng nảy, nàng không còn cười nhiều, nụ cười từng làm Nhược Y điêu đứng, cũng chính tay Nhược Y phá nát. Nàng lấy cớ gì hận Tinh Vệ? Từ đầu đến cuối đều là một giao ước ích kỷ đến kinh khủng.
"Chủ nhân, chỉ là hiểu lầm."
"Ngươi nói yêu nàng, mà lại ra tay tàn nhẫn như vậy. Là ta nhúng tay vào, quân tử chỉ nên nhắm một mình Tôn Đồng ta."
"Nếu chân còn lại không chữa trị, Vệ tỷ sẽ suốt đời ngồi một chỗ..."
...
Nhược Y gào thét trong đêm đông, tuyết như càng đông cứng lại, đầu óc Nhược Y lại muốn nổ tung. Nàng òa khóc, nước mắt như thủy tinh, thấm đẫm cổ áo. Bốn ngón tay siết chặt, nấc lên từng cơn. Vệ, Vệ của nàng, nàng càng thể hiện tình cảm, người kia lại càng cách xa ngàn dặm. Nàng sai rồi, nàng sai thật rồi, Sát Tinh Vệ là bông hoa nàng hái về, lại lụi tàn trước bàn tay đầy vuốt nhọn.
Tại sao lòng nàng đau như vậy?
Nhược Y, ngươi không đau lòng bằng Vệ của ngươi, ngươi lấy quyền gì đau lòng?
"Sát Tinh Vệ, ngươi rõ ràng rất yêu thương ta, cớ sao không tự chính miệng ngươi nói ra? Ta đôi lúc chỉ cần như vậy, ngươi lại càng cố chấp..."
Tuyết rơi, gió thổi, cây xào xạc, ngay cả con thỏ trắng cũng hiểu tâm trạng của nàng, nhưng lại quay lưng nhảy đi, ngay cả vật cũng không thể dung thứ cho lỗi lầm quá lớn kia. Nhược Y cười điên dại, khóc rồi cười, cười rồi khóc...
______________________
Diễn biến luôn có quá khứ hiện tại đan xen, mình nhắc lại cho mọi người đỡ rối:
Y 11 tuổi được Vệ 13 tuổi cho vòng.
Y 17 tuổi cứu Vệ 19 tuổi và dạy võ.
Y 21 tuổi vào cung, Vệ 23 tuổi ở nhà.
Vào cung được 2 năm.
Hiện tại Y 23 tuổi và Vệ 25 tuổi.
Chương sau chấm dứt tình trạng buồn thê lương để đón nhận buồn thê thảm. 😝😝😝