Uy Bức Ước Thúc

Chương 70: Từ bỏ




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bóng tối thăm thẳm che chắn cơ thể của Sát Tinh Vệ. Quanh đây chỉ toàn là mùi máu, còn nghe thấy tiếng tim đập liên hồi không dứt. Không gian vắng như vậy, làm sao đánh lừa được đầu óc.
Ngọn đuốc được thắp lên những chiếc đầu lâu, ánh sáng mờ yếu đem Sát Tinh Vệ vô thần nhìn về nơi đó, kia rồi, bóng dáng của một nữ nhân thấp thoáng ban tầm nhìn cho nàng. Sát Tinh Vệ ngờ nghệch nhìn mãi, nhìn mãi cho đến khi thân ảnh A Cửu đem cháo đến trước cửa nhà giam.
Thì ra là A Cửu. Sát Tinh Vệ không vui vẻ, không thất vọng cũng chẳng nổi lên một biểu cảm gì, nếu người ngoài nhìn vào, chắc chắn sẽ bảo nàng là tên nữ nhân điên điên dại dại.
A Cửu thở dài nhìn cảnh tượng trước mắt, nói không nên lời. Chân phải đã phế hoàn toàn, bất động một chỗ, dẫu cho có một vật chạy ngang cũng xem như là cơn gió thoáng thổi. Sát Tinh Vệ vẫn nằm dưới nền đất lạnh thấu, mái tóc rủ rượi, y phục đôi chỗ rách nát, khiến A Cửu đau xót dời đôi mắt xuống chân còn lại, đã mười hai ngày nhưng máu không ngừng rỉ.
Đây là thành quả của Nhược Y, tại sao nàng tạo ra rồi không đủ dũng khí để đối diện nó?
A Cửu nhẹ nhàng ngồi xuống, giọng nói như thều thào, cốt ý để Tinh Vệ an tâm. Ámh mắt của người trước mặt A Cửu giờ đây bi thương, muốn nói gì đó nhưng lại nuốt lời vào trong.
"Vệ tỷ, A Cửu có đem cháo đến, nếu lần này tỷ không chịu ăn nữa thì sẽ chết."
Khóe miệng lúc này dùng biết bao nhiêu lực mới nhếch lên được. Sát Tinh Vệ cười thật ngây ngô! Chết? Hóa ra nàng bây giờ vẫn còn sống sao?
A Cửu bất đắc dĩ thổi một muỗng cháo đưa đến miệng, Sát Tinh Vệ xem như vô hình, không ngậm cũng không mở, để cháo đổ xuống nền đất, nàng đành đem khăn lau đi:
"Vệ tỷ, có phải do khát nước nên không muốn ăn không? Để A Cửu lấy nước đến."
Thân Sát Tinh Vệ bất lực, nàng mặc kệ những thứ xung quanh diễn biến ra sao, đôi mắt chỉ nhìn một hướng về phía cửa.
"Vệ tỷ, có nước rồi!"
Quả nhiên sau khi A Cửu đem muỗng nước về môi Sát Tinh Vệ, nàng liền mở miệng để nước chảy xuống cổ họng. Một cổ họng trầy xước, ho khan sẽ ra máu, dòng nước mát truyền xuống, khiến nàng đau chết đi sống lại. Nhưng không hiểu sao, A Cửu đút bao nhiêu lần, nàng vẫn uống!
"A Cửu, đưa đây."
Một âm thanh tưởng chừng như quen thuộc phát ra sau lưng khiến A Cửu cả kinh. Bóng dáng Nhược Y mù mịt đen thẳm, hương thơm thoang thoảng như thuốc mê, đem Sát Tinh Vệ chú ý.
A Cửu tuân lệnh dời công việc cho Nhược Y, sau đó cáo lui. Nàng vừa về đã cầu trời khấn đất, ngàn lần mong Nhược Y tỉnh ngộ, nối lại gân trái cho Tinh Vệ.
Dù sao còn một chân, vẫn đi được một bước.
Cầm chén nước trên tay mà giờ đây Nhược Y run rẩy không vững. Nàng nhớ lại ngày trước, cũng là khung cảnh này, nhưng xảy ra một chuyện thật tệ hại. Nhìn thân Tinh Vệ dưới đất, lòng đau như cắt, nước mắt chảy ngược, muỗng nước đưa đến xiêng vẹo đổ xuống đất một vài giọt.
"Vệ, để ta đút ngươi uống, a?"
Một giọng nói dịu dàng như dòng suối, nhưng lại ấm áp như lá thu, là âm thanh cưng chiều hết mực, để Sát Tinh Vệ thu hết đề phòng đi, ngoan ngoãn tiếp tục nuốt.
Nhược Y vui sướng đến tột cùng, phải chăng Vệ không hận nàng? Vệ đang rất ngoan, không gây khó dễ, phải rồi, phải rồi!
Chén cháo trên bàn gỗ sát tường, Nhược Y phấn khích đứng dậy, đem thổi từng muỗng đưa đến, Vệ của nàng có ngập ngừng một chút, nhưng rồi vẫn ăn, vậy là đã an tâm, không còn lo lắng cho tình trạng bao tử.
"Ta thổi rất cẩn thận, sẽ không bị nóng! Nào..."
Nhược Y âu yếm trấn an, nàng cố gắng dịu dàng nhất có thể, cho đến khi chén cháo vơi đi, bản thân mới hài lòng đặt xuống đất. Lúc này đã bình tĩnh hẳn, Nhược Y mới chú tâm đến đôi chân của người nằm bên dưới. Chân phải phế liệt, máu gân thấm ướt, nàng nhìn đã quen rồi, nhưng không hiểu sao lần này nó làm một quỷ nữ như nàng thật giật mình kinh hãi.
Ngực trái quặng thắt liên hồi, thì ra đêm đó nàng nặng tay như vậy. Dùng hết can đảm mà chạm vào, Sát Tinh Vệ yêu quý ưu tư cũng đã không còn thấy cảm giác. Người nằm bên dưới mắt nhìn lên không trung, cười mỉm nửa tỉnh nửa ngây dại.
Hình ảnh làm Nhược Y hoài nghi, phải chăng Sát Tinh Vệ đã sốc đến hóa điên?
"Vệ... không sao không sao! Để ta trị thương cho ngươi, sau này có vấn đề, ta vẫn sẽ che chắn ngươi. A?"
Giọng nói đã thắt nghẹn, Nhược Y lẩm bẩm cưng chiều như người tẩu hỏa nhập ma, khóe mắt đã ánh lên màu nước, đưa tay dùng yêu thuật chạm lên cánh chân còn lại.
Sát Tinh Vệ đang thở đều đặn, tâm trí bay theo hoa, đột nhiên cảm giác có vật chạm đến vết thương mình, nàng bừng tỉnh kinh hãi, theo phản xạ rút chân lại. Mặc cho máu thấm xuống đất theo từng đoạn lê lết, nhìn Nhược Y mà bật khóc:
"Chủ nhân, đừng... đừng... rất đau, ta không muốn, cầu ngươi... cầu ngươi..."
Ôi trớ trêu thay, sau từng ấy ngày không gặp mặt, câu đầu tiên gửi đến tai Nhược Y lại thê lương như thế. Nàng sững sờ nhìn cảnh tượng trước mặt, miệng cứng như đá, nói không nên lời. Vệ đã thật sự cầu xin nàng, đã đúng theo điều ban đầu nàng mong muốn, nhưng tại sao đến với thời điểm nàng tỉnh ngộ?
"Vệ, đừng sợ ta..."
Nhược Y bất lực bước đến, nhưng càng bước, chỉ càng làm Tinh Vệ hoảng sợ. Lưng trần trầy xước đụng vào bức tường sau lưng, Sát Tinh Vệ đã không còn đường lui, tâm bức đến hộc máu, dòng nước đỏ chảy xuống đường áo rách nát, không còn nguyên vẹn.
Nhược Y chỉ biết đờ đẫn mà quỳ xuống, Vệ xa lánh nàng, Vệ sợ hãi nàng, còn tồi tệ hơn những khi Vệ không yêu nàng. Ôi cảm giác này thật khó chịu, trong đời bản thân nàng mới được dịp trãi qua. Bàn tay thiếu ngón của Tinh Vệ cào cấu rơm cát, đứt từng khóe móng, cũng đứt từng thớ thịt của Nhược Y.
Nàng rất muốn ôm thân thể gầy yếu đó mà siết chặt, lau đi từng giọt máu trên khóe miệng, nhưng có lẽ bây giờ Vệ không muốn, thì nàng cũng không còn bức ép, chỉ biết cúi xuống ôm chặt đôi chân của Tinh Vệ. Đôi môi cắn chặt đến rỉ máu mà rà xuống từng đường gân, nước mắt hòa vào làn máu tươi đã tím dần...
"Thật xin lỗi, ta sai rồi..."
Âm thanh nấc lên từng cơn, tiếng khóc ngày càng lớn, át đi cả nổi hoảng loạn của Tinh Vệ. Sát Tinh Vệ ngưng dãy dụa, nhìn người bên dưới chân mình đôi vai run rẩy, thật bi ai. Nàng cảm nhận nước mắt của Nhược Y tuông trào ngày một lớn, tựa hồ muốn đem đôi chân mình tẩy rửa sạch mùi máu.
Người kia nói những lời rất hiếm nghe, biết trái tim mình đang đau xót, nhưng sợ hãi đã quá lớn, luôn thúc ép mình đề phòng, nàng dùng toàn bộ sức rụt chân lại. Nhưng khi vừa nghĩ đến, đã thấy Nhược Y dịu dàng dùng thuật nối gân lại, sau đó tôn trọng hôn lên từng ngón chân, để Sát Tinh Vệ ngơ ngác tột độ, thần trí mới bình lại.
Không lâu sau, nàng mới thấy Nhược Y vững vàng dứng dậy, nhìn thẳng vào đôi mắt nàng.
Chân trái đã được chữa trị, Nhược Y dùng nhiều lực để giảm đau cho Sát Tinh Vệ, nên ngoài mặt lúc này, đôi mắt Nhược Y đã dần chuyển sang đỏ.
"Vệ, ta muốn đối diện một vài chuyện, mong ngươi chấp nhận lời thỉnh cầu của ta."
Người nói tựa hồ như gió, để Tinh Vệ lấy lại hơi thở, chỉ dám nhìn xuống đất. Nhược Y cười buồn, có lẽ sự im lặng đã thay cái gật đầu, nhưng vẫn không đủ, Sát Tinh Vệ tạo ra thảm cảnh thật xa lạ.
"Cả đời này, ta nợ ngươi."
Sự băng lãnh tàn khốc lâu nay đã bao trùm tạo nên Nhược Y, nhưng không ngờ có một ngày nói ra những lời làm buồn bã như vậy. Sát Tinh Vệ tan chảy, thật lạ lẫm, lời này phải người trước mặt nàng nói hay không?
Cổ họng nghẹn ngào, Sát Tinh Vệ lúc này mới ngước nhìn, vô tình hai mắt nàng nhìn nhau, đều bi thương, đều ươn ướt.
"Ta biết cả đời này cũng không bù đắp được, nhưng bản thân ta rất rất đau. Vệ, hãy cho ta ích kỷ một lần cuối, ngươi hãy nói rằng, ngươi chưa từng thích Tôn Đồng được hay không?"
Sát Tinh Vệ cắn chặt răng, ngăn đi nước mắt của mình, âm thanh đáp trả rành rõ, tuy rất cứng rắn, nhưng mang vô vàng nghẹn ngào:
"Ta đã từng hảo cảm."
Nhược Y nghe xong, cười một tiếng yếu ớt, toàn thân đã rã rời, nhất thời như chết đứng, cười cười gật đầu:
"Phải rồi, ngươi chưa từng là của ai, nên có quyền yêu thích. Đúng đắn, đúng đắn!"
Càng nói, chỉ càng xót xa, Sát Tinh Vệ không muốn nghe nữa, nếu còn nói, nàng sẽ không nhịn được mà tan vỡ. Bóng dáng tàn nhẫn của Nhược Y đã quen rồi, nhưng hôm nay bất lực đến vậy, nàng không thể cho phép Nhược Y đau lòng mềm yếu.
Nàng muốn nói rằng, chỉ là hảo cảm và thương hại, nhưng tại sao lúc này đôi môi cứng nhắc, chỉ biết im lặng nhìn Nhược Y khóc.
Một khoảng lâu sau, Nhược Y mới lấy lại hơi thở, đủ dũng khí nói rất chậm, có lẽ muốn cho Vệ của nàng nghe thấy, nhưng một nửa lại muốn nuốt vào trong:
"Vệ, ta biết ngươi vẫn yêu ta, có phải không? "
Đôi môi mấp mấy, Sát Tinh Vệ nhận ra đây là một câu hỏi mang đầy cầu khẩn. Nàng biết rằng Nhược Y cảm nhận được yêu thương thầm lặng của mình, cũng rất muốn nghe. Nhưng bàn chân như đang kéo nàng lại thật tế, đôi chân nàng Nhược Y phá hoại mất rồi. Thật sự không hận người, mà lại rất sợ, nổi ám ảnh bủa vây từng giấc ngủ, nàng yêu Nhược Y, nhưng không thể gật đầu được nữa.
Cứ thế không còn tiếng đáp nào đến tai Nhược Y, không nhận, cũng không phủ nhận. Nhược Y gật đầu chấp nhận, toàn thân bất lực, nhưng ánh mắt không chuyển, nàng chỉ còn rất ít thời gian để nhìn Sát Tinh Vệ, làm sao đủ? Làm sao đủ?
"Vệ, ngươi thật lạnh nhạt! Cứ ngỡ thế gian này ta lạnh lẽo nhất, nhưng không ngờ vẫn dưới bậc của ngươi..."
Cứ thế một người nói, một người nghe. Hai người đều đau, nhưng chỉ một người bộc lộ:
"Tám tháng sống trong sự lo lắng mất tích mà tìm đến nguyên nhân ngươi mất máu ở bìa rừng. Để lại kỷ vật cho ta mà sang bằng cả phủ Mãn Kim. Ta sát hại ngàn mạng cũng vì ngươi, ta bị thương, ta đau đớn, mỗi đêm bị bóng dáng của ngươi dằn xé. Để Lã Tần Uy hy sinh võ công cứu lấy ta. Tất cả đều yêu ta, nhưng ta lại đi si mê một nữ nhân lạnh nhạt họ Sát. Những lúc ta gặp nạn, không thấy ngươi. Ngưng hút máu mà sinh thiếu nguyên khí, ngươi không biết. Ta không cần ai, chỉ cần ngươi, ngươi không biết. Ngươi quen biết một nữ nhân khác thời gian ngắn như vậy, đã ra sức bảo vệ, ta hiểu lầm mà không công bằng cho ngươi. Nhưng Vệ, cũng không công bằng cho ta. "
Những dằn vặt trong lòng rốt cuộc cũng đã nói, nhưng Nhược Y rất nhẹ nhõm, nàng đã nhận ra trói buộc thật sự ngột ngạc. Càng trói, càng siết lấy tim nàng mà thôi, người đau, nàng cũng đau.
Sát Tinh Vệ nuốt nghẹn nơi cổ họng. Cái chết kề cạnh sát bên Nhược Y mà nàng đâu nào chứng kiến?
Bàn tay lúc này mới can đảm chạm vào bên má lạnh toát của Tinh Vệ, Nhược Y thều thào cười bi thương:
"Không có gì qua mắt được ta, nhưng tình yêu lại cao cường che lấp lý trí ngu muội. Trách ta mù quáng, cứ ngỡ người yêu mình. Vệ... nếu đã không uất hận, vậy thì nói yêu ta, thật sự nói yêu ta được không? Chúng ta sẽ trở về lại ban đầu, ta sẽ là đôi chân của ngươi, mọi chuyện đều theo ý ngươi, chỉ cần ngươi thích là được, ta đều nhẫn nhịn, ta đều đáp ứng..."
Nhược Y mong chờ, ánh mắt bao nhiêu hy vọng, để rồi sụp đổ khi người trước mắt quay mặt đi. Cái chạm tay của nàng rơi vào không trung, như bản thân rớt xuống một hố sâu chứa đầy dao nhọn. Nụ cười nàng bật tắt.
"Tiểu Nhược, kể từ khi muội khóc, tỷ rất muốn nói yêu muội. Nhưng bản thân không còn can đảm, cũng không còn tư cách. Ta cứu muội, muội cứu ta, không ai còn nợ ai. Muội tổn hại ta, ta tổn thương muội, chúng ta đều nợ nhau. Tại sao muội còn si ngốc với một người như ta?"
Vậy là rõ, Nhược Y yêu thương bằng sự níu kéo, nhưng Sát Tinh Vệ yêu thương bằng sự ra đi.
Đã đến lúc theo ý Tinh Vệ muốn, Nhược Y khổ tâm cũng đã đủ, thấu tận tâm can cũng đã đủ. Nàng đứng dậy, cứng rắn, kiên quyết, dõng dạc trước mặt Tinh Vệ mà lên tiếng, ánh mắt quật cường đem toàn bộ hình dáng Sát Tinh Vệ thu vào đáy lòng thành một bức ảnh:
"Được rồi, từ nay trở về sau, Nhược Y ta sẽ không còn liên quan đến Sát Tinh Vệ nữa, bất cứ điều gì cũng không liên quan. Ta trả lại tự do cho ngươi, cũng không cần ngươi trả lại tình yêu của ta. Ta sống mặc ta, ngươi chết mặc ngươi. Từ đây, ân đoạn nghĩa tuyệt."
Ngôn từ rõ ràng, bình thản, người nói như một thân thể không cảm xúc. Xa lạ, lạnh lẽo.
Nhược Y phất tay cởi trói cho Tinh Vệ, giọt nước mắt cứng đờ lăn xuống trên gương mặt của Nhược Y. Tự nhủ đây là lần cuối nàng khóc cho Sát Tinh Vệ. Bên má mềm mại đó cũng là lần cuối nàng vuốt ve. Tạm biệt!
Chiếc vòng năm xưa Sát Tinh Vệ tặng, Nhược Y hủy pháp thuật liên kết giữa hai nàng, tàn nhẫn thả xuống đất. Vòng thạch tím trên cổ tay Tinh Vệ vỡ làm đôi, hoàn toàn cắt đứt. Để người nằm bên dưới lê thân thể đầy vết tích gồng mình nhìn theo. Bóng dáng vừa mất, cũng là lúc giọt nước mắt thủy tinh rơi xuống. Mặn chát nơi khóe môi.
Nếu là Nhược Y hôn, nó đã không đắng như vậy.
Bàn tay dính máu nắm chặt từng khớp, bò đến vật vã lượm lại thứ người kia đã vứt bỏ. Tiếng khóc thấu xé cả trời đông, như người điên ôm chiếc vòng vào lòng, siết chặt, siết chặt...
"Tỷ yêu muội... tỷ yêu muội..."
Tiếng nấc đã thật sự muộn màng.
"Một chữ "yêu" ngươi không muốn nói, một tiếng "Tiểu Nhược" ngươi không gọi trước mặt ta. Mười ba năm khiến ngươi không động cảm, ta mệt mỏi. Nếu còn cố chấp giữ ngươi bên cạnh, ta sợ một ngày nào đó sẽ vì đau mà lụi tàn. Ta vẫn muốn mạnh mẽ trong ánh mắt của ngươi... Không hối hận vì yêu ngươi, chỉ hối hận không khiến ngươi cảm động."
Ngày đó, tuyết phủ trắng xóa.
__________________________

Xong 😧 thiệt tình hôm qua đang ngồi viết cái rớt mạng, làm ngâm đến hôm nay 😫 Tình hình là dạo này mình bận lắm luôn 😭 cứ sợ mọi người chờ hicccc, nhưng chắc chắn vẫn ra truyện đều nhé 💖

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.