Uyên Ương Hiệp Lữ

Chương 1:




1.
"Tuyết Nương, tang kỳ của sư phụ đã qua, muội và đại sư huynh cũng nên tính đến chuyện thành thân rồi phải không?"
Trong bữa cơm trưa, Lạc Diệp sư tỷ trêu chọc ta.
Ta gật đầu: "Đại sư huynh nói, hôm nay có chuyện quan trọng muốn bàn bạc với ta, ta nghĩ chắc là chuyện định ngày thành thân."
Lời vừa dứt, xung quanh bỗng ồn ào như thể rơi vào đầm sen mùa hạ, chỉ nghe thấy tiếng "ồ" đầy kinh ngạc của các vị sư tỷ muội.
"Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã đến." Lạc Diệp sư tỷ hướng về phía cửa, nháy mắt với ta.
Người đang đứng ở ngoài cửa chính là đại sư huynh đương nhiệm của Bách Vân Tông chúng ta, tân chưởng môn, vị hôn phu của ta – Chu Dật.
Ta nhấc làn váy, chạy về phía hắn.
Chu Dật dẫn ta đến khu rừng trúc phía sau nhà ăn, nơi đây vẫn luôn là nơi mọi người hay đến để chuyện trò, thư giãn.
Nhưng, nói chuyện riêng tư thì có vẻ không thích hợp lắm.
Ta nhìn về phía tán cây cách đó vài mét.
Không có gió, nhưng lá cây lại xào xạc lay động.
Chẳng biết trên đó đang ẩn nấp bao nhiêu người muốn hóng chuyện.
Mặt ta nóng lên.
Thôi kệ, mặc kệ bọn họ đi.
Dù sao thì chuyện này sớm muộn gì cũng phải công bố.
Chu Dật đầy vẻ do dự, có vẻ như khó nói.
Bình thường hắn vẫn luôn điềm tĩnh, sao hôm nay lại căng thẳng thế này?
Ta không khỏi bật cười.
Chẳng lẽ đây chính là trạng thái hồi hộp trước khi thành thân sao?
"Huynh đã nghĩ kỹ ngày thành thân chưa?", "Tuyết Nương, hôn ước của chúng ta hủy bỏ đi."
Chúng ta đồng thời mở miệng.
Đúng lúc này có một cơn gió thổi qua, mang theo tiếng ve kêu râm ran.
Giữa đất trời, một thoáng yên tĩnh đến lạ thường, nhưng cũng thật náo nhiệt.
Ta nghi ngờ mình nghe nhầm.
2.
"Huynh nói gì cơ?"
Ta không dám tin vào tai mình.
Chu Dật đã lấy lại bình tĩnh sau khi mở lời.
Hắn ngước mắt lên, nhìn thẳng vào ta: "Ta nói, hôn ước của chúng ta, hủy bỏ đi."
"Tại sao?"
Ta thực sự không hiểu.
Chuyện kết hôn này, rõ ràng là do chính hắn mở lời với ta trước.
Trước lúc sư phụ qua đời, hắn còn từng nắm tay ta bên giường bệnh, thề thốt sẽ đối xử tốt với ta cả đời.
Chuyện này, trên dưới Bách Vân Tông đều là người làm chứng.
Lời thề còn văng vẳng bên tai, nhưng người hứa hẹn lại đổi ý.
"Ban đầu sư phụ muốn ta cưới muội, là bởi vì người lo lắng cho muội, muốn giao phó muội cho ta. Khi đó, người đã bệnh nặng lắm rồi, ta không đành lòng để người phải lo lắng, nên chỉ đành đồng ý trước."
"Nhưng Tuyết Nương, bao nhiêu năm qua, ta chỉ xem muội như muội muội, chưa từng có ý nghĩ nào khác."
Muội muội? Mắt ta nóng ran.
Trong số các sư tỷ muội trong Bách Vân Tông, Chu Dật luôn hòa nhã, ân cần với tất cả mọi người. Nhưng hắn luôn kiên nhẫn và bao dung với ta hơn.
Mỗi lần hắn luyện võ bên ngoài về, đều nhớ mua quà cho ta.
Mỗi khi ta học hành vất vả, hắn sẽ lén lút dẫn ta xuống núi thư giãn.
Mỗi lần ta luyện chiêu thức mới không được, hắn sẽ đích thân chỉ dạy.
Rõ ràng đối xử khác biệt, nhưng lại chỉ coi ta như muội muội sao?
"Chúng ta là người trong giang hồ, điều quan trọng nhất là tự do tự tại, làm theo bản năng. Giữa chúng ta không có tình cảm nam nữ, nếu chỉ vì lời nói của bậc trưởng bối mà trói buộc cả đời, thì chính là đang phụ cuộc đời của cả hai."
Nhưng người trong giang hồ, cũng rất coi trọng chữ tín.
Hơn nữa, nếu đã nhắc đến chuyện tình cảm nam nữ, vậy những năm qua, ta đối xử với hắn so với những sư huynh đệ khác có gì khác biệt, chẳng lẽ hắn không nhận ra sao?
Cùng là bị thương khi luyện võ, ta chỉ từng đưa thuốc cho một mình hắn.
Cùng là lo lắng trước thềm thử thách, ta chỉ từng làm hương an thần cho một mình hắn.
Sư huynh, sư tỷ, sư đệ, sư muội sinh thần, ta đều mua quà tặng. Chỉ riêng hắn, ta tự tay làm quà, còn đặc biệt nấu cho hắn một bát mì trường thọ.

Chẳng lẽ từng chuyện từng chuyện như vậy, hắn đều xem là cách ta đối xử với huynh trưởng sao?
Thật nực cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.