Uyên Ương Hiệp Lữ

Chương 10:




"Huynh nói xem bây giờ phải làm sao? Hình tượng thần tiên tỷ tỷ, y thuật cao siêu, không màng thế sự của ta đều bị huynh phá hủy hết rồi." Ta tức giận tìm Dạ Trần Uyên tính sổ.
Hắn nhìn ta chằm chằm, vô cùng nghiêm túc nói với ta một câu: "Xin lỗi."
Cẩn thận dè dặt như thể đang thực sự áy náy vì đã gây phiền phức cho ta vậy.
Ban đầu ta chỉ muốn nói đùa với hắn một chút, cãi nhau vài câu cho vui, lúc này lại chột dạ quay người bỏ chạy.
Ánh mắt hắn quá chân thành, ta không dám đối mặt.
16
Chuyến đi cứ như vậy mà tiếp tục.
Ta không hỏi hắn, tại sao hắn lại rảnh rỗi như vậy, chạy lung tung bên ngoài, chẳng lẽ trong nhà không có việc gì cần phải lo liệu sao?
Có lẽ là vì ta muốn tự lừa dối bản thân.
Không biết từ khi nào, ta lại không nỡ kết thúc chuyến đi này.
Ta không ngừng nhắc nhở bản thân, nhất định sẽ có một ngày, ngã ba đường sẽ xuất hiện, đừng nên quá phụ thuộc vào hắn.
Nhưng ta không ngờ, trước khi đến ngã ba đường, một tai nạn bất ngờ đã phá vỡ sự yên bình của chuyến đi này.
17
Cả ta và Dạ Trần Uyên đều che giấu dung nhan thật khi bôn tẩu giang hồ.
Khác biệt duy nhất là, ta thì dịch dung, còn hắn thì đeo mặt nạ.
Sau khi ta dịch dung, dung mạo vô cùng bình thường, ném vào trong đám đông cũng không ai tìm ra được.
Còn hắn sau khi đeo mặt nạ, tuy che khuất đi đôi lông mày sắc bén, nhưng lại càng làm nổi bật vẻ ngoài thần bí, phi phàm.
Cộng thêm dáng người cao ráo, khí chất xuất chúng, hắn lại càng trở nên thu hút hơn.
Khi chúng ta đến Quỳnh Châu, Dạ Trần Uyên đã lọt vào mắt xanh của nữ chưởng quầy quán trọ.
Nữ chưởng quầy này cũng có chút bản lĩnh và gan dạ, không nói hai lời, liền hạ dược hắn, muốn cùng hắn vui vẻ một đêm.
Sau này mới biết, đây không phải là lần đầu tiên bà ta làm chuyện này.
Những vị khách nam trọ lại quán trọ của bà ta, hễ ai lọt vào mắt xanh của bà ta, bà ta đều sẽ tự mình dâng thân vào lúc nửa đêm.
Rất nhiều người không cần phải hạ dược.
Lúc Dạ Trần Uyên vào quán trọ không để ý đến ám thị của bà ta, cho nên bà ta mới dùng đến thủ đoạn đê hèn này.
Nhưng bà ta vẫn không thể toại nguyện.
Dạ Trần Uyên không hề nương tay đánh bà ta trọng thương, bà ta chỉ đành ôm hận bỏ đi.
Lúc ta nghe thấy động tĩnh, vội vàng chạy đến tìm Dạ Trần Uyên, hắn đã bị dược tính thiêu đốt đến mức hai mắt đỏ ngầu, chỉ còn lại một tia lý trí cuối cùng.
Ánh mắt nhìn ta, ngoài bản năng ham muốn ra, thì còn có sự kiềm chế mãnh liệt.
Tay ta vừa chạm vào mạch của hắn, đã bị hắn đẩy ra.
"Không sao đâu… sẽ không c.h.ế.t được, muội đừng lo cho ta."
Như thể sắp không chịu đựng nổi nữa, hắn nhìn ta bằng ánh mắt gần như cầu xin, "Cầu xin muội… mau đi đi."
Nhưng sao ta có thể bỏ đi được?
Loại thuốc hắn trúng phải vô cùng hiểm độc.
Tuy không đến mức mất mạng, nhưng nếu trong vòng nửa canh giờ mà không được âm khí bổ trợ, sẽ bị mất hết nội lực, sau này rất khó luyện lại được.
Đối với người trong võ lâm mà nói, kết cục như vậy chẳng khác nào hủy hoại tiền đồ, biến thành phế nhân.
Trong lòng ta đã có tính toán, lúc này cũng không còn nghi kỵ gì nữa, liền cởi bỏ lớp áo ngoài.
Nhưng Dạ Trần Uyên lại nhắm chặt hai mắt.
"Không được… Tuyết Nương… muội không thể… ta còn chưa… chưa cầu hôn muội…"
Hắn vẫn muốn từ chối, nhưng ta không muốn nghe nữa.
"Im miệng." Ta vòng tay qua cổ hắn, hôn lên môi hắn, "Ta là lang y, nghe lời ta."
Suốt quãng đường đi, hắn đã thay ta chặn biết bao nhiêu nguy hiểm.
Chỉ riêng điểm này, ta cũng không thể trơ mắt nhìn hắn trở thành phế nhân được.
Hơn nữa, ta… cũng có chút tư tâm.
Cả người Dạ Trần Uyên run rẩy, nhưng vẫn cố gắng không đáp lại ta.
"Huynh không muốn sao?" Ta ghé sát tai hắn, khẽ nói, "Ta bằng lòng."
Giống như sợi dây đàn cuối cùng bị đứt.
Hoặc có lẽ là, dược tính cuối cùng cũng phát tác.
Hắn vội vàng lật người, đè ta xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.