Sự kiềm chế cuối cùng của hắn là cố gắng kiềm nén ham muốn mãnh liệt trong cơ thể, hết sức duy trì sự dịu dàng, sợ làm ta bị thương.
Ngược lại càng thêm khó nhịn.
"Nhanh lên…" Ta không nhịn được thúc giục hắn.
Từ lúc hắn trúng độc đến giờ, sắp nửa canh giờ rồi, nếu không mau chóng vào chuyện chính…
Rất nhanh sau đó, ta hối hận vì đã nói hai chữ này.
Rõ ràng là hắn đã hiểu lầm ý ta.
Ta giống như một chiếc thuyền nhỏ lạc vào biển sâu, bị từng đợt sóng lớn cuốn trôi, xô đẩy, dường như không bao giờ dừng lại.
Dòng nước cuồn cuộn…
Trước khi bị sóng lớn đánh tan thành từng mảnh, ý thức duy nhất còn sót lại của ta là, đã qua bao nhiêu lần nửa canh giờ rồi?
Hoàn toàn, không nhớ nổi…
18
Chu Dật giật mình tỉnh giấc.
Ngực hắn giống như bị nhét một bó cỏ khô, khiến hắn không thở nổi.
Hắn vừa gặp ác mộng.
Mộng thấy vị hôn thê của mình, cô nương nhỏ ngày trước luôn bám theo sau hắn, nũng nịu gọi hắn là đại sư huynh, lúc này lại đang ở bên cạnh một người đàn ông khác, nói cười vui vẻ, quấn quýt si mê.
Từ sau khi biết được, nữ hiệp trong Uyên Ương hiệp lữ gần đây nổi tiếng trên giang hồ chính là Mộc Tuyết Nương, những hình ảnh như vậy thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của hắn.
Thậm chí ngay cả ban ngày cũng hiện lên trong tâm trí, khiến hắn không khỏi tức giận ngút trời, chỉ muốn hủy diệt tất cả.
Chu Dật vẫn còn nhớ rất rõ, ngày diễn ra đại điển kế nhiệm của mình, hắn đã thất vọng đến mức nào.
Hắn đã chờ đợi cả ngày, nhưng vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Mộc Tuyết Nương.
Trước khi nghi thức bắt đầu, nàng ấy không xuất hiện.
Trong lúc nghi thức diễn ra, nàng ấy không xuất hiện.
Ngay cả khi nghi thức kết thúc, nàng ấy cũng không xuất hiện.
Rõ ràng hắn đã nghĩ kỹ rồi, chỉ cần nàng ấy xuất hiện, hắn sẽ lập tức xin lỗi nàng ấy.
Hắn muốn cầu hôn nàng ấy một lần nữa ngay trong đại điển, trước mặt các anh hùng hào kiệt trên giang hồ.
Hắn còn nghĩ kỹ cả ngày thành thân rồi.
Nhưng nàng ấy vẫn luôn, không xuất hiện.
Hôm đó, Chu Dật vẫn luôn chờ đợi, cho đến khi hoàng hôn buông xuống, trăng lên cao. Cho đến khi tiếng chuông canh giờ điểm báo hiệu giờ Tý vang lên, hắn vẫn không chờ được bóng hình yêu kiều kia.
Lần đầu tiên, hắn nhận ra, có lẽ mình đã bị bỏ rơi rồi.
Không! Sẽ không đâu! Làm sao Tuyết Nương có thể bỏ rơi hắn chứ?
Rõ ràng nàng ấy yêu hắn tha thiết như vậy, hắn vẫn luôn biết mà.
Cùng nhau lớn lên từ thuở nhỏ, nàng ấy sẽ không nỡ bỏ rơi hắn đâu!
Nhất định là đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nên nàng ấy mới đến trễ.
Giang hồ hiểm ác, chắc chắn là nàng ấy đã bị mắc kẹt ở đâu đó.
Nhất định nàng ấy đang chờ hắn đến đón nàng ấy về nhà.
Đêm hôm đó, hắn đã hạ lệnh bài đầu tiên kể từ khi trở thành chưởng môn.
Tất cả những nơi có thế lực của Bách Vân cung, đều phải tìm kiếm tung tích của Mộc Tuyết Nương.
Hắn lo lắng bất an chờ đợi suốt mấy tháng trời, cuối cùng cũng có được một chút tin tức.
Là tin tức về Uyên Ương hiệp lữ.
Phản ứng đầu tiên của Chu Dật là không tin.
Làm sao có thể chứ? Làm sao Tuyết Nương có thể dây dưa với người đàn ông khác chứ, nhất định là do tình báo có sai sót.
Nhưng khi bằng chứng được trình lên, hắn không thể không tin.
Tuy dung mạo khác nhau, nhưng vóc người lại rất giống. Hơn nữa, nữ hiệp kia còn có y thuật cực kỳ cao siêu, có người còn nhận ra nàng ấy sử dụng Bách Vân kiếm pháp lúc luyện công…
Chu Dật không thể tìm ra lý do gì để tự lừa dối bản thân nữa.
Hắn chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, đợi đến khi hoàn hồn, thì lòng bàn tay đã bê bết máu.
Hắn đã vô thức bóp nát ngọc tỷ chưởng môn trong tay.
Thì ra, trong những ngày tháng hắn ngày đêm mong nhớ nàng ấy quay về, nàng ấy lại ở bên cạnh một người đàn ông khác…
Đêm hôm đó, hắn đã nổi trận lôi đình.
"Điều tra, mau điều tra cho ta." Hắn gầm lên, "Ta muốn biết bọn họ đang ở đâu ngay lập tức."