Tung tích của Uyên Ương hiệp lữ không khó tìm.
Sau khi biết được phương hướng, hắn không thể tiếp tục ngồi yên, liền dẫn người đuổi theo.
Trên đường đi, hắn nghe được rất nhiều câu chuyện về Uyên Ương hiệp lữ.
Rất nhiều người nói, Uyên Ương hiệp lữ tuy ăn ý với nhau, nhưng cách họ chung sống lại giống như bạn bè hơn là người yêu.
Điều này khiến Chu Dật phần nào yên tâm.
Chắc là Tuyết Nương vẫn còn đang giận dỗi hắn, có lẽ là cố ý tìm một người đàn ông để kết bạn, để chọc tức hắn.
Nhưng cho dù nàng ấy có giận dỗi thế nào, thì hành động này cũng không thể chấp nhận được.
Bắt nàng ấy về, phải phạt thật nặng.
Chu Dật thu hồi suy nghĩ, nhìn lên bầu trời vẫn còn u ám.
Sắp hừng đông rồi.
Đi thêm một ngày nữa là có thể đến Quỳnh Châu.
Tim hắn khẽ run lên.
Nói phạt nàng ấy đều là giả.
Chỉ cần gặp được nàng ấy, hắn sẽ lập tức ôm chặt lấy nàng ấy, hôn nàng ấy, nói cho nàng ấy biết: Hắn đã nhận ra trái tim mình.
Hắn rất nhớ nàng ấy.
Sẽ không bao giờ buông tay nàng ấy nữa.
19
Lúc ta tỉnh dậy, Dạ Trần Uyên đang miêu tả dáng vẻ của ta.
Ánh mắt tràn đầy yêu thương si mê.
Thấy ta mở mắt, đáy mắt hắn hiện lên một tia đau lòng và áy náy: "Là ta lỗ mãng, Tuyết Nương."
Ta muốn nói với hắn là không sao, nhưng cổ họng đau rát đến mức không nói nên lời, chỉ đành lắc đầu.
Tay cũng… mềm nhũn, chẳng còn chút sức lực nào.
Đêm qua đúng là có chút, quá khích rồi.
Dạ Trần Uyên bưng cho ta một bát cháo, lúc này ta mới phát hiện, chúng ta đã không còn ở quán trọ kia nữa.
Hắn đúng là một người chu đáo, sau khi xong việc vậy mà vẫn còn sức để ôm ta chuyển chỗ.
Nhìn xung quanh một lượt, nơi này có vẻ là một khu nhà riêng.
"Dạ gia bảo có sản nghiệp ở rất nhiều thị trấn." Hắn giải thích.
Cũng chẳng có gì lạ.
Gia tộc của hắn vốn kinh doanh khắp nơi trên giang hồ, thậm chí còn nhận đơn đặt hàng của triều đình, giàu có một chút cũng là chuyện bình thường.
"Hải sâm vi cá, gấm vóc lụa là, nhà cao cửa rộng… ta đều có thể cho muội."
Hắn đột nhiên nói ra câu này một cách khó hiểu, mặt còn đỏ bừng lên.
Đầu óc ta vẫn còn choáng váng, nhất thời không hiểu ý hắn là gì.
"Tuyết Nương." Hắn nhìn ta chằm chằm, giọng nói dịu dàng như nước, "Ta đã viết thư về nhà, bảo cha mẹ cùng đến Bách Vân Tông để cầu hôn, hủy bỏ hôn ước trước đó."
"Việc ngoài ý muốn như vậy, đã khiến muội chịu nhiều ấm ức rồi, ta sẽ không vô trách nhiệm đâu."
Ta vô cùng kinh ngạc, đến cả đau họng cũng quên mất, vội vàng từ chối: "Ta không gả cho huynh."
Dạ Trần Uyên sững người, cả người run rẩy, như thể sắp tan thành từng mảnh.
"Chỉ là bởi vì, y giả nhân tâm thôi sao?" Hắn lầm bầm tự nói, trong mắt tràn đầy sương nước.
Ta không nỡ nhìn hắn đau lòng như vậy, nên quyết định nói rõ ràng:
"Cho dù là y giả nhân tâm đến đâu, cũng không thể nào lấy chính cơ thể của mình để làm thuốc giải. Ta có chút thích huynh, Dạ Trần Uyên. Có lẽ là hơn một chút. Nhưng ta sẽ không gả cho huynh. Huynh biết đấy, tâm nguyện của ta là được chu du khắp chốn, sống một cuộc đời tự do tự tại. Ta không muốn dành cả phần đời còn lại để quản lý những chuyện vụn vặt trong một môn phái nào đó, còn huynh là thiếu chủ Dạ gia, kế thừa gia nghiệp là nhiệm vụ mà huynh không thể trốn tránh, con đường của chúng ta không giống nhau. Chuyện đêm qua là do ta tự nguyện, ta không hề hối hận, càng không phải vì chuyện này mà hy sinh cả đời còn lại của mình. Huynh cũng không cần phải quá để tâm."
Dạ Trần Uyên im lặng nghe ta nói xong, sắc mặt dần bình tĩnh trở lại, thậm chí còn nở nụ cười.
"Tuyết Nương, hình như ta quên nói với muội, năm đó nương ta được Bách Vân Tông điều dưỡng rất tốt."